Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 280: Cái chết ly kỳ năm xưa của cha mẹ Vũ Tuyết
Cập nhật lúc: 2025-04-09 07:33:15
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cướp… cướp… đây là cướp!”
Ba người trong xe vừa nghe thấy liền đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy một gã thanh niên mặc đồng phục bảo vệ, cầm một con d.a.o rỉ sét đưa sát vào kính xe.
Lưỡi d.a.o cách lớp kính, gần như chạm vào mặt Đồng Anh Tư.
Đồng Anh Tư cau mày lại.
Đã từng gặp kẻ điên, từng gặp kẻ ngu, nhưng chưa từng thấy ai vừa điên vừa ngu mà còn tự dâng tới cửa.
Khu này là khu dành cho gia đình cảnh sát, tên này ăn gan hùm mật báo à, dám mò tới đây cướp?
Cô nhét vội chiếc chìa khóa vào túi, sau đó đột ngột đẩy mạnh cửa xe.
Người đàn ông bên ngoài bị cửa xe hất cho loạng choạng, con d.a.o suýt đ.â.m vào chính mình.
Đồng Anh Tư sải bước dài xuống xe.
Gã đàn ông tức giận đưa d.a.o về phía trước: “Đưa—”
Chưa kịp nói xong, Đồng Anh Tư đã ra tay như chớp, lướt tới bên cạnh hắn, một tay khóa chặt cổ tay cầm dao.
Chỉ nghe “keng” một tiếng, con d.a.o rỉ sét liền rơi xuống đất.
Động tác của cô nhanh đến mức kinh ngạc, gã đàn ông không kịp phản ứng gì, hoàn toàn bị chế ngự.
Hắn đau đến nhe răng trợn mắt, hét lên với Đồng Anh Tư: “Cướp… cướp…”
Đồng Anh Tư nghe vậy, lại càng siết c.h.ặ.t t.a.y hơn:
“Ai cho mày gan tới mức dám cướp trước mặt cảnh sát hả?!”
Về khoản sức mạnh, cô chẳng kém gì ai.
Không nói quá chứ, Cố Thiếu Đình sống với cô cũng bị “bạo lực gia đình” suốt.
Tên kia đau đến mức gào rống, nước mắt trực trào:
“Chị… chị ơi, em nói… chị…”
“……”
Không khí lập tức lặng ngắt như tờ.
Cả bãi đỗ xe chìm trong sự ngượng ngùng đến mức muốn độn thổ.
Cho đến khi Vũ Tuyết “phì” một tiếng bật cười, mới phá tan bầu không khí cứng đờ đó.
Đồng Anh Tư lại liếc đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng mới miễn cưỡng thả tay ra, đẩy hắn sang một bên:
“Ai là chị mày?! Nói đi, mày cầm d.a.o làm gì?”
Cuối cùng cũng được tự do, gã đàn ông ôm tay, tức tối chống hông, giận dữ nhìn cô:
“Tôi… tôi… tôi… thay người… giao… giao…”
Đồng Anh Tư nghe hắn nói lắp, phát bực đến muốn cào tường.
Cô dứt khoát móc điện thoại ra, mở ứng dụng ghi chú, đưa thẳng cho hắn:
“Viết vào đây!”
Tên bảo vệ nhìn cô gái hung dữ trước mặt, mất một lúc lâu mới miễn cưỡng nhận lấy điện thoại.
Hắn gõ gõ vào màn hình một cách vụng về, một lúc lâu mới đánh ra được mấy chữ: [Tôi thay người đưa đồ.]
Đồng Anh Tư thấy hắn gõ xong, liền cau mày hỏi:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Đồ đâu?”
Gã đàn ông tức tối quay người lại, chỉ vào con d.a.o gỉ sét dưới đất:
“Dao… dao… dao, ở đó.”
“Hả?” Đồng Anh Tư đầy dấu chấm hỏi trên mặt, nhìn chằm chằm con d.a.o gỉ đến mức không nhận ra nổi màu nguyên bản,
“Có người nhờ anh mang con d.a.o này đến cho bọn tôi? Hắn có nói rõ là đưa cho ai không?”
“Cô ta.”
Lần này gã đàn ông trả lời rất nhanh, tay giơ lên chỉ thẳng về phía Vũ Tuyết.
Vũ Tuyết bị chỉ vào thì sững người.
Đây là nhà của Đồng Anh Tư mà.
Sao lại có người gửi đồ cho cô ở đây?
Chẳng lẽ… có người đã bám theo họ đến tận đây?
Rất nhanh, cả ba người đều nghĩ ra điều đó.
Đồng Anh Tư lập tức bước nhanh đến chỗ con dao, rút đôi găng tay mang theo trong túi, đeo vào rồi mới cúi người nhặt d.a.o lên.
Vũ Tuyết cũng theo tới, cô chăm chú quan sát con d.a.o gỉ.
Dao gỉ rất nặng, toàn bộ thân lưỡi đều bị rỉ sét ăn mòn, cán d.a.o cũng hư hại nghiêm trọng.
Vũ Tuyết nhìn hồi lâu mới miễn cưỡng nhận ra, bên dưới lớp rỉ sét, hình dạng ban đầu của con dao.
Khoảnh khắc đó, cô sững người, môi hơi há ra, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đến hơi thở cũng dường như ngừng lại.
Cố Bạch Dã phát hiện cô không ổn, khẽ hỏi:
“Vũ Tuyết, em sao vậy?”
Vũ Tuyết không trả lời, cả người run lên vì căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-280-cai-chet-ly-ky-nam-xua-cua-cha-me-vu-tuyet.html.]
Cố Bạch Dã và Đồng Anh Tư liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Cố Bạch Dã bước đến sau lưng cô, đỡ lấy vai cô:
“Vũ Tuyết, tỉnh lại đi! Em nhận ra con d.a.o này à?”
Câu hỏi đó kéo Vũ Tuyết về thực tại.
Trong mắt cô như phủ một màn nước, ánh lên sự đau thương tột độ:
“Biết… em biết…”
Làm sao cô có thể không biết chứ…
Vũ Tuyết run rẩy giơ tay lên, chỉ vào con dao:
“Đây là bản sao. Con d.a.o cổ thật từng ở nhà em, nhưng lúc ba mẹ em mất tích, con d.a.o này cũng biến mất theo…”
Nghe cô nói vậy, Cố Bạch Dã và Đồng Anh Tư lập tức hiểu ra.
Năm đó, khi Vũ Tuyết mới bảy tuổi, ba mẹ cô đột nhiên mất tích.
Mãi đến một tháng sau mới tìm thấy t.h.i t.h.ể dưới sông.
Trên người hai người không có dấu vết bị hại, cuối cùng được kết luận là nhảy sông tự sát.
Từ ngày hôm đó, Vũ Tuyết trở thành cô nhi.
Trước giờ họ chỉ biết ba mẹ Vũ Tuyết gặp nạn, chứ chưa từng nghe nhắc đến chuyện con d.a.o này.
Giờ đây, sau hơn mười năm, con d.a.o bỗng nhiên xuất hiện trở lại…lại còn cố ý được đưa đến tận tay Vũ Tuyết, rõ ràng không thể là chuyện trùng hợp — chắc chắn có dụng ý đặc biệt.
Đồng Anh Tư lập tức tóm lấy tên bảo vệ, tra hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Tên bảo vệ khai:
Là một người đàn ông đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai đưa cho anh ta con d.a.o này, còn trả công một ngàn tệ để nhờ chuyển đồ.
Dù sao việc cũng chẳng nặng nhọc gì, chỉ là chạy xuống hầm gửi xe một chuyến, nên anh ta không nghĩ nhiều, nhận tiền rồi làm theo.
Đồng Anh Tư tra xét lý lịch người này.
Ngoài việc mới được tuyển vào khu chung cư — hơi đáng nghi — thì các mặt khác đều bình thường.
Cô tiếp tục nhìn chằm chằm hắn, tra hỏi:
“Người đó có nhắn gì không?”
“Có… có… có…”
Gã đàn ông lắp bắp trả lời.
Mọi người vừa nghe xong, ánh mắt lập tức dồn hết về phía hắn.
Gã bị nhìn đến căng thẳng, càng nói càng lắp:
“Mà… mà… mà… không nói được…”
Mọi người: “……”
Đồng Anh Tư nghiến răng ken két.
Cô không thả người đàn ông này đi ngay, mà gọi điện báo cảnh sát, nhờ đồn công an phường đến bắt với tội danh cầm d.a.o đe dọa người khác, để họ điều tra kỹ lưỡng hơn.
Cảnh sát đến bắt gã bảo vệ đi.
Sau khi Đồng Anh Tư xử lý xong và quay lại, thấy Vũ Tuyết vẫn đang căng thẳng nhìn chằm chằm con dao.
Cô suy nghĩ giây lát, lấy ra túi đựng mẫu vật từ trong túi áo, nhẹ nhàng lấy con d.a.o từ tay Vũ Tuyết, bỏ vào túi niêm phong, rồi cất đi, không để cô nhìn thấy nữa.
“Vũ Tuyết, chị sẽ mang đi kiểm tra dấu vân tay trên đó, xem có lần ra được ai đã cầm nó. Em cứ yên tâm, chúng ta sẽ từ từ điều tra, nhất định sẽ tìm ra sự thật.”
Cố Bạch Dã lập tức phối hợp:
“Đúng đó, Vũ Tuyết, em còn không tin vào bản lĩnh của nhị tẩu à?
Dạo này em đừng đi đâu lung tung, cứ ngoan ngoãn ở nhà.
Người đưa d.a.o rất có thể vẫn đang âm thầm theo dõi em, nên phải cực kỳ cẩn thận.”
Đồng Anh Tư và Cố Bạch Dã cùng nhau trấn an Vũ Tuyết.
Vũ Tuyết tất nhiên hiểu họ đều là vì muốn tốt cho cô.
Nhưng trong lòng cô lại càng thêm nghi hoặc.
Cô ngừng một chút, rồi nói ra suy đoán trong lòng:
“Tại sao ngay sau khi phát hiện ra ngăn bí mật, con d.a.o găm này lại đột nhiên xuất hiện? Đây là trùng hợp… hay có ai đó đang muốn nhắn nhủ gì với em?”
Câu hỏi này, không ai có thể trả lời.
Cố Bạch Dã và Đồng Anh Tư đều nghiêm mặt nhìn cô.
Vũ Tuyết cũng không mong đợi sẽ có ai trả lời được.
Cô nghĩ một lúc, rồi hỏi tiếp:
“Đồng Đồng, chị định khi nào sẽ đi điều tra chỗ đó?”
Nghe vậy, vẻ mặt Đồng Anh Tư có chút khó xử.
Cô liếc nhìn xung quanh, xác nhận trong bãi đỗ xe không có ai, rồi mới hạ giọng nói:
“Chuyện này phải điều tra lén. Năm đó kết quả giám định tử thi của cụ bà Chung là tai nạn ngoài ý muốn, không có lập án, nên không thể công khai điều tra được.”
Vừa nghe xong, Vũ Tuyết lập tức lên tiếng:
“Em cũng muốn đi cùng chị!”