Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 281: Tiểu Hắc cô cô thành cục cưng của cả nhà

Cập nhật lúc: 2025-04-09 07:37:08
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vũ Tuyết vừa dứt lời, vẻ mặt Đồng Anh Tư lập tức trở nên khó xử.

Rõ ràng là không muốn đưa cô theo…

Dù sao thì Vũ Tuyết cũng đang mang thai, bụng đã to rồi, ai mà yên tâm dẫn cô đi mạo hiểm.

Cố Bạch Dã cũng lập tức tỏ rõ thái độ từ chối:

“Em đừng đi! Bây giờ có người đang theo dõi em, rõ ràng là muốn đào hố cho em nhảy, em còn dám đi? Không muốn sống nữa à!”

Nghe vậy, Vũ Tuyết tức giận trừng mắt với Cố Bạch Dã.

Cô lấy từ trong cổ áo ra lá bùa hộ mệnh do Mặc Thiên đưa, nghiêm túc nói:

“Em có bùa hộ mệnh của Mặc Thiên!”

Lá bùa này vừa xuất hiện, như thánh chỉ miễn tử…

Đồng Anh Tư và Cố Bạch Dã lập tức á khẩu.

Không biết nên từ chối thế nào nữa.

Từ khi Vũ Tuyết nói được trở lại, cuộc đời như được mở khóa buff liên tục.

Cô lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y Đồng Anh Tư, đôi mắt đen láy long lanh nước, chớp chớp vô cùng đáng thương:

“Đồng Đồng, em vẫn luôn nghi ngờ cái c.h.ế.t của ba mẹ em. Người kia cố tình đưa con d.a.o đó cho em, tuyệt đối không phải trùng hợp.”

“Em chỉ đi theo chị xem thôi, em đảm bảo không động vào gì cả, chị bảo gì em làm nấy, chị tin em đi.”

“Hơn nữa em có bùa hộ mệnh của Mặc Thiên, em có thể bảo vệ chính mình, chị đừng lo!”

Vũ Tuyết khéo léo thi triển cả mỹ nhân kế lẫn khổ nhục kế.

Đồng Anh Tư lập tức bị công phá toàn diện, phòng tuyến sụp đổ hoàn toàn.

Bình thường là tổ trưởng Đồng một cú đ.ấ.m hạ gục Cố nhị gia…

Nhưng giờ lại hoàn toàn bất lực với Vũ Tuyết.

Cố Bạch Dã đứng ngoài nhìn mà rõ như ban ngày.

Thấy hai người phụ nữ này sắp đạt được thỏa thuận, anh lập tức không thể ngồi yên!

Chuyện này không thể thiếu phần anh được!

Thế là anh liền ôm eo Vũ Tuyết kéo cô về phía mình, nghiêm túc nói:

“Vậy thì anh cũng phải đi!”

Vũ Tuyết liếc anh đầy khinh thường:

“Em có bùa hộ mệnh của Mặc Thiên, anh có gì? Tốt nhất là ngoan ngoãn ở nhà đi, đừng gây thêm rối!”

“Anh không có gì à?”

Cố Bạch Dã tặc lưỡi hai tiếng, sau đó vẻ mặt đắc ý khoe khoang:

“Anh có Mặc Thiên!”

Cuối cùng, Cố Bạch Dã nhất quyết kéo Vũ Tuyết về lại nhà họ Cố.

Hôm nay xảy ra hai chuyện lớn.

Một là Trì Tu Viễn.

Hai là con d.a.o từng biến mất khi ba mẹ vợ gặp chuyện.

Cố Bạch Dã dù có to gan đến mấy, cũng không dám để Vũ Tuyết một mình bên ngoài.

Về nhà vẫn là an toàn nhất.

Dù sao thì trong nhà cũng có “tiên” mà.

Hai người vừa về đến nhà thì đúng lúc tới giờ cơm tối.

Phòng ăn nhà họ Cố đã có cả một bàn người ngồi quây quần.

Vũ Tuyết vừa đến, mấy anh em nhà họ Cố dù không nói gì, nhưng rất biết điều mà nhường ngay vị trí chính giữa cho cô.

Đôi mắt Vũ Tuyết vẫn còn hơi đỏ.

Mọi người đều nhìn ra, nhưng lại không biết nên hỏi sao, thế là chẳng ai mở miệng cả…

Cho đến khi Mặc Thiên tới.

Cô ôm con mèo, đi thẳng đến phòng ăn.

Vừa thấy Vũ Tuyết, Mặc Thiên lập tức nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ của cô rồi hỏi:

“Lão Lục lại bắt nạt chị à?”

“Ê ê ê ê ê ——”

Vũ Tuyết còn chưa kịp đáp, Cố Bạch Dã đã giành lời trước:

“Mặc Thiên, em đừng nhìn anh với ánh mắt định kiến như vậy, anh em là người như thế sao!”

Mặc Thiên tỉnh bơ đáp:

“Anh là người sao?”

Các anh trai nhà họ Cố: “……”

Ăn cơm thì đừng nói chuyện, nói chuyện thì đừng ăn cơm.

Thôi, cúi đầu ăn cơm vậy.

Cố Lão Lục vì “lửa cháy thành” mà bị liên lụy, nhưng hoàn toàn không cảm thấy có lỗi với các anh.

Anh bận rộn gắp thức ăn cho vợ, tranh thủ thể hiện bản thân.

Chẳng hề quan tâm đến cảm xúc của đám độc thân quanh bàn ăn…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-281-tieu-hac-co-co-thanh-cuc-cung-cua-ca-nha.html.]

Quả nhiên, hành động của anh nhanh chóng chọc giận mọi người.

Cố Hoằng Thâm mới ăn được vài miếng đã đặt đũa xuống, hỏi:

“Lão Lục, mặt cậu bị ai cào thế? Có vợ rồi thì đừng có lăng nhăng bên ngoài.”

Vừa dứt lời.

Căn bản không cần Cố Bạch Dã lên tiếng, thủ phạm đã tự lên tiếng một cách vô cùng tích cực, chẳng hề che giấu:

“Meooo…”

Cố Hoằng Thâm nghe xong, khẽ nhướng mày.

Gật đầu như hiểu ra:

“Ồ, Tiểu Hắc à, lại bị Lão Lục bắt nạt nữa hả?”

“Meo~~~” Tiểu Hắc rên một tiếng đầy tủi thân.

Đừng nghĩ tiếng “meo” nào cũng như nhau.

Meo của cô mèo Tiểu Hắc đây, là có cảm xúc đàng hoàng!

Cố Hoằng Thâm vừa nghe, lập tức khí phách mà nói luôn:

“Muốn ăn cua không? Anh đặt cho em gói hàng năm luôn, mỗi ngày giao mười ký.”

“Meoo!”

Cố Bạch Dã: “???”

Tay đang gắp đồ ăn cho Vũ Tuyết cũng khựng lại, cảm thấy sau lưng lạnh toát một cách khó hiểu.

Nhưng anh còn chưa kịp phản ứng, thì đã nghe nhị ca lại tiếp lời:

“Vậy để anh đặt cho Tiểu Hắc cô cô một combo tôm hùm, hấp, chiên, sốt tỏi, cay Tứ Xuyên, mỗi ngày một vị.”

“Meo meo!”

Cố Bạch Dã: “???”

Một cảm giác chẳng lành dâng lên trong lòng anh…

Ngay sau đó, Cố lão tam cũng không chịu thua kém:

“Trong nhà lâu rồi chưa mua đồ khô, mai anh đặt ít hạt dưa, đậu phộng, hạnh nhân, hạt thông, óc chó, hạt hồ đào. À, hạt điều thì thôi, không hợp với lão Lục siêng năng nhà mình lắm.”

Cố Bạch Dã: “……”

Anh bĩu môi, nghiêng đầu nhìn sang Vũ Tuyết.

Rồi ấm ức lẩm bẩm một câu:

“Vợ ơi…”

Tâm trạng Vũ Tuyết vốn đang rất nặng nề, thế mà trong tiếng trêu ghẹo rôm rả của đám anh em nhà họ Cố lại khôi phục được phần nào.

Cô thấy xót, vỗ nhẹ lên tay Cố Bạch Dã:

“Tứ ca với Ngũ ca không có ở nhà, lát nữa anh gọi hỏi xem hai người họ có muốn mua gì cho Tiểu Hắc cô cô không.”

Cố Bạch Dã: “……”

Vịt Bay Lạc Bầy

Anh hiểu rồi, trong cái nhà này, hình như anh mới là người ngoài…

Cô mèo Tiểu Hắc được đãi ngộ chưa từng có.

Vui đến mức kêu meo meo không ngớt.

Cố Bạch Dã lòng lạnh như tro tàn.

Tính theo vai vế, anh cũng đâu phải thứ hạng chót chứ!

Anh nghiêng đầu lén liếc nhìn Lão Thất.

Vừa chạm phải ánh mắt đen thẫm của Mặc Thiên, anh lập tức im bặt…

Cố Bạch Dã thở phào, đưa tay vỗ ngực.

May là vừa rồi mình chưa nói gì.

Cô em gái nhà mình, một người thôi là đủ cân cả nhà…

Tối đến, Cố Bạch Dã gọi Mặc Thiên lại:

“Mặc Thiên, anh có chuyện muốn nói với em.”

Mặc Thiên dừng bước.

Tiểu Hắc trong lòng cô nhìn thấy Cố Bạch Dã thì vui vẻ, giơ móng vẫy vẫy, biểu thị niềm hân hoan.

Nhưng giờ Cố Bạch Dã không có tâm trạng chơi với nó.

Anh kéo Mặc Thiên sang một bên, kể chi tiết mọi chuyện xảy ra từ chiều sau khi tách ra, bao gồm cả việc tối có người đưa d.a.o cho Vũ Tuyết.

Mặc Thiên nghe xong, trầm ngâm vài giây.

Trước đó cô từng xem ra cung phụ mẫu của Vũ Tuyết không tốt, nhưng không đến mức cha mẹ phải yểu mệnh như thế.

Tướng mạo chỉ thể hiện được một phần thông tin.

Muốn xác định kỹ hơn, phải kết hợp với bát tự và phong thủy.

Lúc này nghe xong chuyện, cô liền ngồi xếp bằng luôn dưới sàn, lấy từ túi bên hông ra một cuốn sổ nhỏ, ghi lại bát tự sinh thần của Vũ Tuyết.

Mặc Thiên nhìn chằm chằm vào những con số hồi lâu, rồi nhắm mắt lại, bắt đầu bấm đốt tay tính toán.

Cố Bạch Dã không hiểu gì, nhưng cũng không hỏi, chỉ kiên nhẫn chờ Mặc Thiên.

Khoảng mười phút sau, Mặc Thiên mới từ từ mở mắt, buông tay đang bấm đốt ra.

Cô hơi mím môi, vẻ mặt mang theo chút bối rối.

“Ba mẹ của Tuyết Nhi… vẫn chưa c.h.ế.t đâu…”

Loading...