Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 285: Chị em dâu, người rẽ trái kẻ rẽ phải

Cập nhật lúc: 2025-04-10 07:38:42
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sơ Thất cảm thấy mình vừa gặp phải vị khách mời khó giao tiếp nhất trong sự nghiệp livestream của mình.

Lúc này, cuối cùng hắn cũng hiểu ra: phải nghe lời người thuê mới sống lâu được…

Thế là hắn dứt khoát không thèm để ý đến Mặc Thiên nữa, chuyển camera quay lại phía ngoài sân.

Vẫn là nói chuyện với người bình thường dễ thở hơn nhiều.

Hắn hướng về ba người ngoài cổng hô lớn:

“Cô gái ngốc— à không, cô gái xinh đẹp này không chịu ra thì tính là một người đi, còn ai muốn vô nữa không?!”

Cố Bạch Dã nghe vậy, bước tới thương lượng:

“Cái nhà ma to thế này, sao lại giới hạn số người chứ? Nói đi, một người bao nhiêu, bọn tôi bốn người cùng vào, không đủ tôi bù thêm.”

Anh tính toán rõ ràng, đáng tiếc là Sơ Thất lắc đầu từ chối ngay:

“Không được, chỉ được hai người vào. Thêm một người thôi là toàn bộ bố trí bên trong sẽ lệch hết.”

Thật ra trong lòng hắn cũng thấy kỳ.

Người thuê kiểu gì mà chơi mấy trò kỳ cục thế này, chẳng giống để kiếm tiền, mà giống như đang cố tình làm khó người ta.

Nhất là trong nhóm này còn có một bà bầu, lỡ mà xảy ra chuyện thì rắc rối to.

Sơ Thất âm thầm cầu trời: Cầu mong chị bầu kia biết điều, đừng làm chuyện ngu ngốc…

Mà đời đúng là không như mơ.

Vừa dứt lời thầm trong đầu xong, đã thấy bà bầu kia—Vũ Tuyết—bước thẳng đến trước mặt hắn:

“Tôi vào.”

Sơ Thất: “……” Cả nhà này chắc đều có bệnh…

Hắn ngượng ngùng cười méo xệch:

“Chị bầu à, chị thế này thì—”

Chưa kịp nói hết câu, tai nghe đã vang lên hai chữ lạnh lùng từ người thuê:

“Câm miệng.”

Sơ Thất lập tức ngậm miệng, không dám hó hé gì thêm.

Không phải hắn nhẫn tâm đâu, thật sự là… số tiền kia, quá khủng…

Xác định xong hai người sẽ vào trong.

Cố Bạch Dã nộp một ngàn tệ tiền vé.

Vũ Tuyết đứng trước cổng, vẫy tay chào anh và Đồng Anh Tư.

Đồng Anh Tư bước nhanh lên, khẽ nắm tay cô, dặn một câu ngắn gọn:

“Nhớ cẩn thận.”

Lòng bàn tay Vũ Tuyết thoáng lạnh, nhanh chóng nhận ra Đồng Đồng vừa âm thầm đưa chìa khóa cho mình.

Cô nắm chặt lấy, rồi bỏ vào túi áo.

Sau đó gật đầu, trấn an:

“Yên tâm.”

Vừa dứt lời, cô định bước vào.

Ai ngờ Cố Bạch Dã bất ngờ nắm lấy tay cô, kéo cô quay lại đối diện với mình.

Anh đưa tay lên cổ áo cô, cẩn thận kiểm tra chiếc túi đỏ nhỏ đeo trên cổ, lại thử thử sợi dây buộc có chắc không.

Lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, lạnh buốt dán lên làn da cổ của Vũ Tuyết.

Cố Bạch Dã tay vẫn giữ ở trước n.g.ự.c cô, nghiêm túc dặn dò:

“Giữ kỹ bùa hộ mệnh. Tuyệt đối đừng rời xa Mặc Thiên. Gặp chuyện đáng sợ thì nhắm mắt lại, để con bé kéo em đi, nhất định đừng cố tỏ ra mạnh mẽ.”

Anh ta lải nhải dặn dò từng câu một như một bà mẹ già.

Trên mặt là vẻ hoảng hốt chưa từng thấy.

Vũ Tuyết nhìn anh rất lâu, rồi mới vỗ nhẹ tay anh, trấn an:

“Yên tâm, em không sợ ma đâu! Với lại, dân mạng đều biết tụi mình vào nhà ma, ai dám giở trò gì chứ? Đừng lo, đợi em ra!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-285-chi-em-dau-nguoi-re-trai-ke-re-phai.html.]

Nói xong, Vũ Tuyết vẫy tay với Cố Bạch Dã một cái, dứt khoát quay người, bước vào trong sân.

Cố Bạch Dã nhìn theo bóng lưng cô.

Bàn tay không biết đặt đâu cho đúng, lúc thì siết chặt, lúc lại buông ra, rõ ràng cả người đều thấy khó chịu.

Cuối cùng anh móc ra một điếu thuốc từ túi áo, nhưng không hút, chỉ kẹp hờ giữa hai ngón tay…

Mặc Thiên thì lại ở một thế giới khác hoàn toàn.

Cô cùng Tiểu Hắc vô tư chạy nhảy giữa bãi cỏ dại, cái mặt xanh lè vì lem bùn lại càng loang lổ thêm.

Nhìn cô chẳng hề có vẻ gì đang cùng nhóm với ba người bên ngoài đang lo lắng chia tay đầy căng thẳng.

Vũ Tuyết bước vào, gọi Mặc Thiên một tiếng.

Hai người lúc này mới cùng đi về phía biệt thự.

Cánh cửa lớn của biệt thự là một cánh cửa sắt đen sì, phủ đầy lớp rỉ sét dày cộp, thoang thoảng mùi hôi mốc và mục nát.

Mặc Thiên không chút do dự, giơ tay đẩy cửa mở ra.

Ngay lập tức một luồng gió lạnh tạt thẳng vào mặt.

Dù đang là mùa đông, gió ngoài trời vốn đã buốt, nhưng gió trong nhà còn sắc lạnh hơn, như thể gió bên ngoài chỉ là gió xuân.

Cả hai bước vào sảnh chính.

Sảnh nhà cao lớn, không có lấy một ô cửa sổ nào để lọt ánh sáng, tất cả đều bị bịt kín đến không còn kẽ hở.

Chỉ có vài ngọn đèn nhỏ le lói, chiếu ra chút ánh sáng yếu ớt.

Phòng khách hoàn toàn trống trơn, không có lấy một chiếc ghế hay bàn trà, chỉ như một vỏ nhà rỗng tuếch.

Chỉ có hai cầu thang đặt hai bên, tối đen như mực, không nhìn rõ được dẫn đến đâu.

Đúng lúc ấy, từ tầng hai bỗng có một “linh hồn” bay xuống…

Sự xuất hiện đột ngột đó thật sự khiến Vũ Tuyết giật mình thon thót.

Dù biết rõ tất cả ma trong nhà này đều là người đóng giả, nhưng độ thật giả của nó khiến cô dựng cả tóc gáy.

Bóng ma đó mờ ảo, nửa trong suốt, không có chân, trôi lơ lửng như lướt trên không.

Nó có khuôn mặt trắng bệch, môi tím tái, cơ thể khẽ rung lên, phát ra giọng nói yếu ớt nhưng đầy âm vang:

“Chào mừng đến với nhà ma truy tìm báu vật. Phần thưởng lớn nhất hôm nay đã sẵn sàng, giá trị vượt mong đợi. Chỉ cần vượt qua cửa ải cuối cùng, phần thưởng đó sẽ thuộc về bạn.

Giờ xin mời hai vị trong phòng, người đã kết hôn rẽ trái, người chưa kết hôn rẽ phải.”

Nghe xong, Mặc Thiên và Vũ Tuyết nhìn nhau một cái.

Ý tứ đã quá rõ ràng—

Cả hai cũng phải tách nhau ra.

Vịt Bay Lạc Bầy

Mặc Thiên suy nghĩ vài giây, rồi ngẩng đầu nhìn về phía bóng ma.

Bóng ma vừa chạm phải ánh mắt của cô, lập tức “vèo” một cái trôi ra xa tít:

“Cô bé có gì xin giữ lại nhé, NPC không tiếp chuyện người chơi đâu, chúc các bạn chơi vui~”

Nói xong, nó lại lơ lửng trôi đi mất.

Mặc Thiên quay sang nhìn Vũ Tuyết.

Vũ Tuyết hiểu ngay ý cô.

Cô nghiêm túc gật đầu, rồi đưa tay chạm vào lá bùa hộ thân đang đeo trên cổ mình:

“Yên tâm, có lá bùa này bảo vệ, em không cần lo cho chị. Ngược lại là em đó, Thiên Thiên, không biết người đứng sau đang có ý đồ gì, em phải thật cẩn thận.”

“Ừ.” Mặc Thiên đáp một tiếng, rồi bước về phía cầu thang:

“Vậy em đi chơi đây.”

Nói xong, cô dẫn Tiểu Hắc lên cầu thang bên phải.

Cuối cầu thang là một cánh cửa lớn.

Mặc Thiên không nghĩ nhiều, đưa tay đẩy cửa ra.

Cánh cửa phát ra âm thanh cọt kẹt nặng nề, mở ra một hành lang tối đen phía sau.

Không nhìn rõ bên trong có gì.

Chỉ có hai bên hành lang thắp một hàng dài nến đỏ, ánh lửa chập chờn yếu ớt, như có thể tắt bất kỳ lúc nào…

Loading...