Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 291: Mặc Thiên – Hắn bảo chị giết em, chị giết thật à?
Cập nhật lúc: 2025-04-10 11:09:40
Lượt xem: 48
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tài xế lái xe như thể bị ma đuổi.
Vừa lên xe liền đạp ga phóng vụt đi.
May mà nơi này cách “nhà ma” không xa, liếc mắt một cái là có thể thấy mái nhà lởm chởm kia rồi.
Mặc Thiên ôm Tiểu Hắc, thong dong bước về phía trước, vẻ mặt chẳng chút sợ hãi.
Vũ Tuyết dù có hơi sợ, nhưng vẫn cố gắng lấy hết can đảm đi theo cô.
Lúc này, quanh hai người yên tĩnh đến lạ—đừng nói rắn độc, ngay cả một con muỗi cũng không dám bay đến gần họ.
Nhà ma đã hiện rõ ngay trước mắt.
Vũ Tuyết bắt đầu không chịu nổi nữa rồi…
Thật ra, cô không phải kiểu nhát gan.
Nhưng có to gan cỡ nào, nửa đêm mò đến cái chỗ quái quỷ này, thì người bình thường cũng phải phát điên.
Vũ Tuyết rảo bước, giơ tay ôm lấy cánh tay Mặc Thiên.
“Thiên Thiên, lỡ như người của Trì Tu Viễn chưa đi hết, mình quay về thì sao? Nhỡ đụng phải họ thì…”
Mặc Thiên thản nhiên đáp: “Thì tìm cùng họ luôn.”
Vũ Tuyết: “…”
Đánh không lại thì nhập hội luôn—quả nhiên rất Mặc Thiên.
Vũ Tuyết khẽ xoa bụng mình.
Lúc này hai nhóc con trong bụng cô…
Nhảy nhót hăng say, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn ngủ.
Cô không rõ là tụi nhỏ đang sợ…
Hay là… đang sợ thiệt.
Mặc Thiên dán hai lá bùa.
Dẫn Vũ Tuyết nhẹ nhàng đi vào sân của nhà ma, không gặp chút trở ngại nào.
Vũ Tuyết giơ điện thoại lên, soi rõ di thư trong tay rồi đọc cho Mặc Thiên nghe.
Còn Mặc Thiên thì tay cầm bát quái bàn, vừa nghe vừa đi quanh sân, như đang tìm vị trí gì đó.
Trước đó, Đồng Anh Tư đã điều tra được thông tin về bà Chung Tú Văn—chính là cụ Chung, cho Mặc Thiên xem qua, nên cô cũng có chút cơ sở trong lòng.
Cô dò từng vị trí được nhắc đến trong di thư, kiểm tra từng điểm một.
Hai người đi vòng quanh sân một lượt.
Không có phát hiện gì.
Cả hai đang định bước vào bên trong nhà ma…
Thì, đúng như Vũ Tuyết dự đoán, chuyện xảy ra.
Tiếng động cơ xe vang ầm lên xung quanh.
Từng luồng đèn pha rọi thẳng vào sân.
Cùng lúc đó, trong nhà ma lao ra cả chục người.
Người ngoài, người trong nhà, vây kín lấy Mặc Thiên và Vũ Tuyết, nhanh chóng nhốt họ vào giữa vòng vây.
Vũ Tuyết sợ đến mức nắm c.h.ặ.t t.a.y Mặc Thiên không buông.
Mặc Thiên hơi nghiêng đầu, thì thầm vào tai cô một câu: “Nghe theo họ hết đi. Họ bảo chị g.i.ế.c em thì chị g.i.ế.c luôn.”
Vũ Tuyết: “!!!”
Ôi mẹ ơi, em gái ơi, em gan trời thật đấy!
Vũ Tuyết lạnh toát sống lưng, mồ hôi vã ra sau lưng.
Tên Trì Tu Viễn kia đã đủ đáng sợ rồi.
Ai ngờ cô em chồng bé nhỏ Mặc Thiên của cô… còn dọa người hơn cả hắn!
Vũ Tuyết nín thở, siết chặt nắm tay, chỉ mong cái khoảnh khắc đó đừng đến.
Không lâu sau, đám vệ sĩ áo đen vây quanh họ bỗng tự động tách sang hai bên, tạo thành một lối đi.
Khung cảnh không khác gì phim xã hội đen khi đại ca xuất hiện.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo—hắn bước ra.
Từng luồng đèn pin rọi xuống con đường dưới chân hắn.
Trì Tu Viễn khoác áo khoác dài màu đen, quàng khăn trắng quanh cổ, đeo kính râm, đầy đủ “đạo cụ”, chỉ thiếu điếu thuốc trên môi là hoàn hảo.
Hắn cười nhếch mép, vẻ mặt đầy tự tin, sải bước đến trước mặt Mặc Thiên và Vũ Tuyết.
Mặc Thiên phản ứng cực nhanh. Vừa thấy hắn lộ diện, lập tức rút từ tay áo ra một lá bùa, dán thẳng lên người hắn.
Nhưng có vẻ Trì Tu Viễn đã chuẩn bị sẵn.
Lá bùa vừa dính vào n.g.ự.c hắn vài giây, lập tức bị bật văng ra.
Trì Tu Viễn nhìn cô, cười khẩy: “Trò mèo này mà cũng dám mang ra khoe với tôi?”
Mặc Thiên ngẩn người, nhưng không chịu thua.
Lại rút ra một lá nữa—vẫn vô hiệu.
Rút tiếp lá khác—vẫn vô dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-291-mac-thien-han-bao-chi-giet-em-chi-giet-that-a.html.]
Cô cứ rút mãi từng lá một, đến mức gần như móc sạch đồ nghề trong người ra, mà vẫn không làm gì được hắn.
Khuôn mặt giả cứng đờ kia của Trì Tu Viễn vẫn giữ nguyên nụ cười đáng ghét: “Hơ, còn trò nào nữa không?”
Mặc Thiên bĩu môi, lầm bầm ba chữ: “Hết rồi đó.”
Trì Tu Viễn bật cười sằng sặc.
Tiếng cười ghê rợn của hắn vang vọng khắp quanh nhà ma, khiến nơi đây càng thêm rùng rợn…
Một lúc sau, Trì Tu Viễn mới dừng cười.
Hắn đưa tay về phía Vũ Tuyết: “Đưa di thư cho tôi.”
Vũ Tuyết nắm chặt lấy tờ di thư, thoáng ngơ ngác vài giây.
Nhưng Mặc Thiên đã nhanh tay rút di thư từ tay cô, vẻ mặt đầy sợ hãi, dúi thẳng vào tay Trì Tu Viễn:
“Cho anh, cho anh hết, tự đi mà tìm.”
Trì Tu Viễn: “…”
Nếu hắn tự tìm được thì cần gì phải lôi hai người họ đến đây?
Hắn nghiến răng, mặt đầy bực bội.
Tay vươn ra túm lấy ống tay áo Mặc Thiên, lôi cô đến sát trước mặt.
“Nói, thứ đó ở đâu? Cô tìm ra rồi, tôi lập tức thả các người đi.”
Mặc Thiên nghe xong, khẽ co vai lại, vẻ mặt như rất căng thẳng:
“Anh tự nghe thử đi, giọng điệu của anh y chang bọn lừa đảo ấy.”
Trì Tu Viễn: “…”
Con nhóc c.h.ế.t tiệt này!
Hắn vươn tay túm lấy cổ áo cô, lắc mạnh vài cái:
“Con nhãi ranh, nếu tìm không ra thứ đó, hôm nay cô, chị dâu cô, và cả hai đứa nhỏ trong bụng cô ta, đừng hòng ai rời khỏi đây sống sót!”
“Vậy nếu tôi tìm ra, anh định thưởng gì cho tôi?”
Mặc Thiên tuy sợ, nhưng vẫn không chịu thiệt—chuyện có tiền là không thể nhịn.
Vịt Bay Lạc Bầy
Nghe vậy, Trì Tu Viễn liếc xéo cô: “Cô muốn gì?”
Mặc Thiên không chút do dự:
“Tìm được thì chia đôi. Một nửa cho anh, một nửa cho tôi. Dù sao thì anh cũng không tự tìm ra được. Không có tôi, anh chẳng có gì cả.”
Vừa dứt lời, ánh mắt Trì Tu Viễn nheo lại đầy nguy hiểm.
“Cô tham lam thật đấy.”
Nhưng hắn không đôi co nữa, lập tức gật đầu:
“Được, tôi đồng ý. Giờ cô có thể tìm rồi chứ?”
Mặc Thiên vừa nghe xong liền cúi đầu, rút ra một tờ phù màu vàng trống trơn.
Cô đưa cho hắn:
“Miệng nói không bằng giấy trắng mực đen. Viết ra đi, ký tên, đóng dấu.”
Trì Tu Viễn hít sâu một hơi.
Tay siết chặt thành nắm đấm.
Con nhóc này vẫn còn giá trị lợi dụng—tạm thời không thể xé xác nó ra được.
Đợi tìm được đồ rồi, xem hắn có bóp nát từng khúc xương của nó không.
Chia nửa ư?
Nằm mơ đi—ngay cả cái quan tài cũng đừng hòng có!
Trì Tu Viễn cong môi cười lạnh.
Sau đó giật lấy lá bùa trong tay Mặc Thiên, nhanh chóng viết lên giấy vàng:
“Tất cả đồ vật tìm được hôm nay, chia cho cô Vũ Tuyết và cô Mặc Thiên một nửa. — Trì Tu Viễn.”
Mặc Thiển rọi đèn pin vào, nhìn chằm chằm từng chữ.
Đợi hắn viết xong, cô liền gõ ngón tay vào tên hắn:
“Ở đây, điểm thêm dấu vân tay bằng máu.”
Trì Tu Viễn tức đến mức trán nổi gân xanh.
Con nhóc này nghĩ một mảnh giấy là đủ để chia phần à?
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Nhưng giờ hắn không còn đường lui.
Chỉ đành cắn rách ngón tay, bôi m.á.u vào ngón cái bên phải, sau đó ấn lên tờ bùa.
Mặc Thiên thấy dấu vân tay m.á.u kia, liền nhướng mày đầy đắc ý.
Nhanh chóng nhét tờ bùa vào túi xách bên hông.
Trì Tu Viễn lạnh lùng nhìn cô: “Giờ có thể đi tìm chưa?”
“Được thôi, nhưng trước đó anh phải nói cho Vũ Tuyết biết—con d.a.o đó từ đâu ra.”
Nghe đến đây, sắc mặt Trì Tu Viễn lập tức sầm xuống.
“Cô dám giở trò với tôi?”