Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 296: Bà là cô cô, tôi cũng là cô cô

Cập nhật lúc: 2025-04-11 10:50:21
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc Thiên bối rối nhìn mấy người anh nhà họ Cố.

“Các anh bị sao vậy? Mắt làm sao thế?”

“Bọn họ sao à? Mắt của họ chắc là bị em gái ruột che mất rồi.”

Còn chưa kịp để mấy người anh lên tiếng, câu chuyện đã bị một bà lão trong phòng ngắt lời.

Lời bà nói nghe rất có ẩn ý.

Giọng điệu cứ như đang cố tình gây chuyện.

Tiếc là, Mặc Thiên nghe xong, chẳng hiểu gì.

Ngược lại, cô còn nghiêm trang đáp lại:

“Lão thái thái, tuy lớn tuổi, nhưng cũng không được ăn nói bậy bạ, vọng ngữ khẩu nghiệp là tạo nghiệp đó.”

Vừa dứt lời, tim của Cố Hưng Quốc suýt nữa nhảy ra khỏi họng.

Ông vội quay đầu, ngăn cô lại:

“Thiên Thiên, không được vô lễ! Đây là Thất cô cô, mau lại chào người!”

“Cô cô?” Mặc Thiển nghe thấy, mắt liền sáng lên.

Cô lập tức đẩy mấy người anh đang chắn trước mặt sang hai bên, bước thẳng đến trước mặt bà lão, buột miệng:

“Người là cô cô, tôi cũng là cô cô. Ngài xếp thứ bảy, tôi cũng xếp thứ bảy, trùng hợp ghê!”

Trùng hợp? Trùng hợp cái đầu người ta ấy!

Mọi người trong phòng lúc này chỉ biết cảm thấy… hết thuốc chữa.

Cái đầu óc của con nhóc này, đúng là quanh co mười tám khúc.

Cô cô của cô, với cô cô trong nhà họ Cố, là một khái niệm sao!?

Quả nhiên, sắc mặt bà lão càng thêm u ám.

Vị này chính là Thất cô cô của nhà họ Cố – Cố Ngọc Uyên.

Dòng họ Cố, đến đời ông Cố Chấn Hồng mới bắt đầu hưng vượng, ông là con cả, sau ông còn năm người em trai, người út duy nhất là con gái – chính là Thất cô cô bây giờ.

Nhà họ Cố đời đời toàn con trai.

Cố Ngọc Uyên là cô con gái đầu tiên, được cả nhà cưng chiều như trân bảo, là viên ngọc quý trong tay mọi người.

Bà lại còn rất có bản lĩnh, trẻ tuổi đã trở thành đại gia bất động sản, không chỉ ở trong nước, mà cả các thành phố lớn trên thế giới đều có công trình do bà đầu tư xây dựng.

Cố Ngọc Uyên là một nhân vật không thể đụng vào.

Cũng là bậc trưởng bối có địa vị bậc nhất trong gia tộc.

Cả nhà họ Cố, từ già đến trẻ, từ nam đến nữ, miễn là đầu óc bình thường, ai cũng biết – tuyệt đối không được làm bà tức giận.

Nhưng…

Mặc Thiên là ai chứ…

Chính là cái kiểu người dám nhảy disco trên mộ người ta!

Về đến nhà, cô đã chọc ngay vào tổ ong vò vẽ rồi…

Đám anh em nhà họ Cố chỉ biết thở dài.

Bởi vì cả hai người phụ nữ này… không ai họ dám đụng vào.

May mà Thất cô cô không tính toán với Mặc Thiển.

Bà chỉ hờ hững liếc sang Cố Hưng Quốc:

“Thu xếp cho đàng hoàng, dạy dỗ con bé một chút. Đã quay về nhà họ Cố, thân là đại tiểu thư thì cũng phải có dáng của đại tiểu thư.”

Cố Hưng Quốc như trút được gánh nặng, vội vàng đáp lời.

Cố Ngọc Uyên cũng không nói thêm gì với ông nữa.

Nói xong, bà liền gọi:

“Lão đại, con lại đây.”

Cố Hoằng Thâm bước lên hai bước, đến trước mặt bà.

Chưa kịp nói gì, “chát” một cái, đùi đã ăn một cái tát đau điếng.

Cố Ngọc Uyên nhíu mày, giận dữ trừng mắt nhìn Cố Hoằng Thâm:

“Tim con bị chó tha rồi à? Dám nhốt Hương Vi vào tù! Nếu không phải bạn Hương Vi gọi điện cầu cứu ta, ta còn bị các người giấu đến bao giờ?!”

Bà lão càng nói càng tức.

Hai năm nay sức khỏe không tốt, bà sống cố định ở phương Nam, rất lâu rồi chưa quay về Thượng Kinh.

Nửa tháng nay bà cũng chưa gọi điện cho Hương Vi, ai ngờ vừa có tin tức thì là từ bạn cô gọi đến, nói rằng Hương Vi bị bắt!

Cố Ngọc Uyên truy hỏi nguyên nhân, càng nghĩ càng giận.

Cháu trai lớn của anh cả – sau khi tìm được em gái ruột thì lập tức vứt đứa em nuôi hai mươi năm như chó ghẻ, thậm chí còn muốn hủy hoại cả đời nó!

Càng nghĩ càng giận, cái tát lại càng mạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-296-ba-la-co-co-toi-cung-la-co-co.html.]

Cố Hoằng Thâm cũng không tránh, chỉ đứng im để bà xả giận.

“Cô cô, chuyện này có nguyên do. Là Hương Vi ra tay trước với mẹ con, nên con mới—”

“Con mới cái gì!”

Cố Ngọc Uyên lớn tiếng ngắt lời:

“Hương Vi từng cứu ta, một đứa bé như vậy, có thể có tâm địa xấu đến đâu? Nếu không phải cả nhà các người ép cô bé vào đường cùng, cô bé có thể trở mặt sao?”

Cố Ngọc Uyên không con không cái, trong gia đình, người bà thương nhất chính là Cố Hương Vi – người cũng xếp thứ bảy như bà.

Từ nhỏ bà đã coi Hương Vi như cháu gái ruột.

Hai năm trước, bà dẫn cô lên núi bái Phật, vì phải vào chùa nên chỉ mang theo hai vệ sĩ.

Ai ngờ lại có kẻ ác dám gây chuyện trong chùa, định bắt cóc hai người bọn họ.

Bốn tên bắt cóc, lại còn biết chút tà thuật kỳ quái.

Chỉ dán hai lá bùa, hai vệ sĩ đi theo đã bị hạ gục…

Lúc đó, chính Cố Hương Vi là người liều mạng chắn trước mặt bà, bảo bà mau chạy đi.

Tất nhiên Cố Ngọc Uyên không thể bỏ chạy.

Vịt Bay Lạc Bầy

Trong túi áo bà có nút báo động, chỉ cần ấn một cái, vệ sĩ bên ngoài chùa lập tức nhận được tín hiệu.

Một đám người ào vào, mới khống chế được bọn bắt cóc kia.

Sau chuyện đó, Cố Ngọc Uyên càng thương Cố Hương Vi hơn.

Bà thậm chí đã lập di chúc, tất cả tài sản đứng tên bà, sau khi qua đời, đều sẽ để lại cho Hương Vi.

Vậy nên, hôm bạn Hương Vi gọi điện tới, đầu bà như bốc khói, huyết áp tăng vọt.

Phải nhập viện một ngày, bà đã cuống cuồng trở về.

Kết quả đúng như lời cô gái kia nói—Hương Vi thật sự bị đưa vào trại tạm giam!

Cố Ngọc Uyên là người từng trải, chuyện thương trường còn không hiểu?

Nếu không phải thằng cháu hỗn láo Cố Hoằng Thâm giở trò, thì làm sao Hương Vi có thể bị nhốt vào đó?

Lúc này bà ra tay dạy dỗ Cố Hoằng Thâm cũng là để “giết gà dọa khỉ”, cho cả nhà bọn họ nhìn cho rõ!

Tô Như Lan thấy con trai cả bị đánh, thì không nhịn nổi nữa, lập tức đứng ra, định kể rõ đầu đuôi cho Thất cô cô nghe.

“Cô cô, lúc đầu cả nhà con đều coi Hương Vi như ruột thịt, chẳng ai muốn đuổi con bé cả! Nhưng cô xem, nó đã làm ra bao nhiêu chuyện gây hại rồi? Nhà họ Cố sắp gặp tai họa! Rồi còn mấy thứ tà môn yêu thuật gì đó, làm người ta mặt mũi đen sì, lại khiến anh chị dâu ly hôn, rồi thì…”

“Chị có chứng cứ không?”

Một câu của Cố Ngọc Uyên, chặn họng Tô Như Lan.

Bà lạnh giọng hỏi tiếp:

“Mặc Thiên chưa về nhà, sao nhà các người không có chuyện gì? Hương Vi lớn lên trong nhà các người, nó biết mấy cái tà đạo đó hồi nào? Nếu thật sự là vì tà thuật hại nhà họ Cố, sao chị không nghi ngờ là do Mặc Thiên làm? Dù sao mấy trò tà quái đó, cũng chỉ có mình nó biết.”

Câu nói này của Cố Ngọc Uyên, liền trực tiếp đổ luôn cái nồi đen cho Mặc Thiên.

Tô Như Lan tuy không tiện cãi tay đôi với bậc trưởng bối, nhưng cũng không thể để con gái bị vu oan mà không lên tiếng.

Hai người phụ nữ, một già một trẻ, khí thế đều không vừa, trận khẩu chiến sắp bùng nổ tới nơi.

Đám đàn ông nhà họ Cố chỉ biết nhìn nhau, trao đổi ánh mắt — ai kéo ai ra đây trước?

Không ngờ, chưa kịp ra tay, thì…

Ngoài cổng viện đột nhiên vang lên tiếng kêu cứu:

“A! Lục thiếu gia, lục thiếu gia ngất xỉu rồi!”

Mọi người lập tức chạy ra khỏi biệt thự.

Chỉ thấy Cố Bạch Dã mặt mũi trắng bệch, ngồi bệt bên cửa xe.

Tài xế của anh, Hà Tam, lo lắng quỳ bên cạnh anh.

Vừa thấy các ông bà nhà họ Cố bước ra, Hà Tam vội vàng báo cáo:

“Tối hôm qua, Thất tiểu thư dẫn thiếu phu nhân đi đàm phán với kẻ xấu, không ngờ Thất tiểu thư thì về được, còn Lục thiếu phu nhân bị bắt đi mất rồi.”

“Lục thiếu gia bị rắn độc cắn, còn chưa kịp chữa khỏi đã trốn viện, cố chạy đi tìm phu nhân.”

“Nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy. Bây giờ thiếu gia muốn về hỏi Thất tiểu thư xem phu nhân đang ở đâu, ai ngờ vừa xuống xe đã ngất.”

“Vũ Tuyết bị bắt rồi?!”

Cả nhà họ Cố đồng thanh hét lên.

Mỗi gương mặt đều tràn ngập kinh ngạc, đều bị lời Hà Tam nói làm chấn động.

Nhưng lúc này cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, cứu người là quan trọng nhất.

Cố Hoằng Thâm và Cố Thiếu Đình lập tức đỡ Cố Bạch Dã lên xe, phóng thẳng đến bệnh viện.

Những người còn lại trong sân, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Mặc Thiên.

Ánh mắt đó… đủ mọi kiểu dáng, đủ mọi cảm xúc.

Tựa như ai cũng đang nuốt một bụng lời, chỉ chờ bùng nổ…

Loading...