Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 300: Bất kể tốt hay xấu, Mặc Thiên cũng là mệnh của nhà họ Cố

Cập nhật lúc: 2025-04-11 12:40:56
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạc Thiên Trạch khách sáo nhưng lạnh lùng nói với hai ông bà già rằng, ông không thể giúp được.

Cố Ngọc Uyên nghe vậy, lòng lạnh đi nửa phần: “Đại sư, bản lĩnh của ông cao như vậy, sao lại không đối phó nổi một đứa con gái nhỏ chứ?”

Bạc Thiên Trạch thở dài: “Ngoài trời có trời, ngoài người có người. Tôi chỉ biết xem tướng, xem phong thủy, chứ không có pháp thuật hay đạo hạnh gì. Thất tiểu thư trời sinh đã có năng lực quá mạnh, tôi không đấu lại được.”

“Bạc đại sư!” Cố Ngọc Uyên vội vàng tiếp lời, “Xin ông nghĩ cách giúp, tôi tuyệt đối không bạc đãi ông, việc thành rồi chắc chắn sẽ hậu tạ trọng hậu!”

“Không cần.”

Lúc này, Cố Chấn Hồng bỗng nhiên mở miệng.

Cố Ngọc Uyên khó hiểu quay đầu nhìn anh trai mình.

Chỉ thấy ông cụ khẽ vẫy tay, rồi nói:

“Nếu Mặc Thiên là cháu gái nhà ta, thì chính là mệnh của nhà họ Cố. Dù tốt hay xấu, đều là số phận của nhà họ Cố, cũng là trách nhiệm mà chúng ta phải gánh vác.

Huống chi cái gọi là mệnh cách, vốn đã là thứ không có căn cứ, sao có thể tùy tiện chụp mũ lên đầu một đứa trẻ.”

Ông cụ nhìn ra ngoài cửa sổ, xe sắp đến dưới tòa nhà bệnh viện.

Cuối cùng ông quay sang dặn dò Cố Ngọc Uyên một câu:

“Ngọc Uyên, đừng nghĩ đến chuyện đối phó với Mặc Thiên nữa, cũng đừng nói ra mấy lời kiểu ‘sinh ra đã là giống xấu’.

Đứa nhỏ này đã khổ quá nhiều rồi, chúng ta cũng chưa từng đối xử tốt với nó, về sau không thể làm lạnh lòng nó thêm nữa.”

“Nếu thật sự như em nói… thì chấp nhận số phận thôi!”

Nói xong, Cố Chấn Hồng liền mở cửa xe bước xuống.

Ông không rời đi, mà đứng chờ bên phía cửa xe còn lại, nhìn nhân viên y tế đến đỡ Cố Ngọc Uyên lên xe lăn.

Cố Ngọc Uyên còn muốn nói thêm gì đó với anh trai mình.

Nhưng nhân viên y tế không cho bà cơ hội, nhanh chóng đẩy bà về phía trung tâm cấp cứu.

Sau khi Cố Ngọc Uyên rời đi, Bạc Thiên Trạch ở ghế trước cũng xuống xe.

Ông chắp tay lịch sự với Cố Chấn Hồng, rồi quay người định rời đi.

“Đợi đã.”

Cố Chấn Hồng gọi ông lại.

Ông cụ biết người này có vai trò quan trọng như thế nào với Cố Ngọc Uyên.

Ông dĩ nhiên cũng không thể thất lễ.

Nhưng những lời nên nói, vẫn phải nói.

Cố Chấn Hồng giọng điệu khách khí:

“Bạc đại sư, đứa nhỏ còn nhỏ tuổi, không gánh nổi danh phận nặng nề thế này. Mong đại sư cẩn trọng lời nói.

Nếu không có chứng cứ xác thực, thì chỉ là lời nói bừa. Nếu làm tổn thương đến đứa bé, nhà họ Cố cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.”

Cố Chấn Hồng vẫn giữ lễ độ, nhưng lời nói đầy hàm ý: “Ông nên im lặng đi là vừa.”

Bạc Thiên Trạch dĩ nhiên nghe ra được.

Ông đưa cây quạt lông lên n.g.ự.c khẽ phe phẩy.

Một lúc sau mới cười nhẹ rồi nói: “Cố lão gia, tôi nào dám nói lung tung? Nếu không phải Cố lão phu nhân có ơn với tôi, thì những lời mang tính rước họa thế này, có cho tôi mười lá gan tôi cũng chẳng dám nói ra.”

“Lão gia cứ yên tâm, tôi rất quý mạng sống của mình. Thất tiểu thư, tôi trêu không nổi, tuyệt đối sẽ không nói thêm một lời nào.”

“Chỉ là—”

Bạc Thiên Trạch bỏ lửng câu.

Ông ngừng vài giây rồi lại thở dài:

“Chỉ không biết, người nhà ông có bỏ qua chuyện này không. Vì Thất tiểu thư không chỉ gây họa cho nhà ông, mà còn gây họa cho cả đại tộc họ Cố.”

“Lão gia, đến lúc họ truy cứu, đừng trách tiểu bối tôi không nhắc nhở trước.”

Nói xong, Bạc Thiên Trạch chắp tay với Cố Chấn Hồng rồi quay người rời đi về phía trung tâm cấp cứu.

Cố Chấn Hồng cau mày thật chặt.

Nhìn theo bóng dáng rời đi của Bạc Thiên Trạch.

Vẻ mặt ngày càng trầm trọng hơn…

Cả đoàn người vào trong bệnh viện.

Chờ ở bên ngoài trung tâm cấp cứu.

Cố Ngọc Uyên nhanh chóng hoàn thành các kiểm tra cơ bản.

Vì bà mấy năm nay sức khỏe vốn đã kém, không chịu nổi tức giận, không chịu nổi mệt mỏi, mỗi lần tức giận là phát bệnh, nhưng kiểm tra lại không ra bệnh gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-300-bat-ke-tot-hay-xau-mac-thien-cung-la-menh-cua-nha-ho-co.html.]

Bà biết rõ tình hình sức khỏe của mình, nên cũng không làm thêm kiểm tra hay nhập viện.

Tự mình đi ra khỏi phòng cấp cứu.

Người nhà họ Cố vội vàng tiến lên hỏi han.

Xác nhận bà không sao, cả đoàn liền chuẩn bị lên tầng thăm ông nội nhà họ Kiều.

Vừa ra khỏi thang máy, liền nghe tiếng cãi vã vang lên từ hành lang.

“Bố, bố ở nhà mới đang sống tốt mà, sao cứ đòi dọn đi chứ? Con nhỏ nhà họ Cố kia, làm sao bằng được Bạc đại sư?”

“Tuy rằng Thấy tiểu thư từng cứu mạng người nhà ta, quả thực có bản lĩnh, nhưng chuyên môn phải để người chuyên làm. Bạc đại sư nghiên cứu phong thủy bao năm rồi, chưa từng sai sót, bố không nghe ông ấy, lại đi tin một con nhóc.”

“Cả Kiều Hạc nữa, suốt ngày chạy theo con nhỏ đó, anh chị này, bệnh của Kiều Hạc cũng khỏi rồi, có phải nên về công ty làm việc không?”

Mỗi người một câu.

Âm lượng to đến mức cả hành lang đều nghe thấy.

Vốn dĩ nhà họ Cố và nhà họ Kiều sau vụ bàn chuyện hôn nhân không thành đã chia tay trong không vui, giờ nghe người nhà họ Kiều nói như vậy, đúng là đổ thêm dầu vào lửa.

Kiều Hạc vừa rồi đi hỏi bác sĩ tình hình của ông nội.

Đúng lúc quay về.

Lại vừa vặn chạm mặt người nhà họ Cố đang đứng ở hành lang.

Đúng là… ngại c.h.ế.t đi được…

Kiều Hạc lập tức giơ tay che miệng, khẽ ho vài tiếng, rồi nâng giọng nói với người nhà họ Cố: “Bà cố, bà kiểm tra xong rồi à, không có gì đáng ngại chứ?”

Một câu nói ra, lập tức khiến cả phòng bệnh yên tĩnh.

Còn người nhà họ Cố ngoài phòng bệnh thì mặt ai nấy đen như đáy nồi, lườm Kiều Hạc.

Chỉ có Cố Ngọc Uyên là không hề có vẻ gì là không vui.

Vịt Bay Lạc Bầy

Bà nhanh chóng bước vào phòng bệnh.

Lúc này Kiều Kỳ Duệ sắc mặt cũng coi như tạm ổn, không đến mức trông như người bệnh.

Vừa thấy Cố Ngọc Uyên, ông liền ngồi thẳng dậy.

“Ngọc Uyên, em về khi nào thế?”

“Vừa mới.” Cố Ngọc Uyên đáp qua loa.

Rồi trừng mắt lườm ông già nhà họ Kiều một cái: “Em phải đến hỏi cho ra lẽ, cái nhà mà em xây, rốt cuộc bị bỏ bùa gì thế hả?!”

Kiều Kỳ Duệ: “…”

Ông im bặt, muốn nói gì đó… nhưng cũng không dám.

Người nhà họ Kiều cũng chẳng ai dám lên tiếng.

Chỉ để mặc bà cố mắng ông cụ nhà mình…

Giữa hai ông bà già này, có một vòng tròn kỳ lạ, người ngoài không chen vào nổi.

Nhưng vẫn là Mặc Thiên…

Cô ở phía sau đám đông, ló đầu ra nhìn hai ông bà già rồi nói:

“Đúng thế, bỏ bùa gì vậy? Chỉ giáo tôi với.”

Cố Ngọc Uyên: “…”

Mọi người: “…”

Dù không khí đang hoà thuận thế nào, chỉ cần Mặc Thiên mở miệng, lập tức trở nên ngại c.h.ế.t được.

Nhưng Mặc Thiên hoàn toàn không nhận ra điều đó.

Cô chen lên phía trước, bước tới gần, nghiêm túc nhìn chằm chằm bà cố, chắc lúc đi học cô còn chẳng nghiêm túc đến vậy.

“Bà cô ơi, bà với ông nội Kiều có thù oán gì à?”

“…”

Cố Ngọc Uyên vừa thấy Mặc Thiên, lại bắt đầu choáng váng…

Chân tay không vững, lảo đảo suýt ngất.

Người bên cạnh vội đỡ bà, ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh.

Cố Thiếu Đình thấy vậy, lập tức bước tới kéo Mặc Thiên đi.

Anh nhỏ giọng dỗ dành: “Bà cố lớn tuổi rồi, dễ bị kích động, lúc này mình đừng nói gì nữa, đừng để bị vu vạ, ngoan nào.”

Cố Thiếu Đình vừa dỗ vừa kéo Mặc Thiên đi.

Muốn phá tan cuộc chiến này.

Không ngờ lại có người không biết điều, nhất quyết kéo cuộc chiến trở lại…

Loading...