Khu ký túc xá này vốn là nhà ở của chủ mỏ khi giai đoạn đầu khai thác mỏ mới bắt đầu.
Còn ba tháng nữa là sẽ bị dỡ bỏ.
Hiện tại nơi này gần như không còn ai ở, đặc biệt là khu của lão Trần – ông ta không cho ai bén mảng tới gần, ai dám tới là bị đánh cho nhừ tử.
Vậy mà Mặc Thiên không chỉ đến, mà còn lẻn thẳng vào bên trong.
Mục đích cô rõ ràng như vậy, làm sao lão Trần không biết cô đến đây để làm gì?
Cánh tay ông ta siết chặt lấy Mặc Thiên:
“Nói, cô vào đây bằng cách nào?”
Mặc Thiên ngẩng đầu, bị siết tới mức không nói được tròn câu:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Ông… ông thả tôi ra, tôi… tôi biểu diễn cho ông xem một màn.”
“Cô tưởng tôi ngu chắc? Tôi thả cô ra thì cô chạy mất à?”
“Đúng thế.”
Mặc Thiên đáp không chút khách sáo.
Cô còn đẩy tay ông ta:
“Ông… ông cũng không dám g.i.ế.c tôi đâu, thả… thả ra đi.”
“Tôi không dám g.i.ế.c cô?” – Lão Trần bật cười khinh miệt – “Buồn cười thật!”
Ông ta càng siết mạnh hơn, đến mức mặt Mặc Thiên tái xanh.
Những người đàn ông còn lại trong phòng chỉ đứng xem như coi kịch, không ai có ý định ngăn cản, cứ để mặc lão Trần muốn làm gì thì làm.
Dù vậy, lão Trần cũng không định g.i.ế.c cô ngay.
Ông ta ra hiệu bằng mắt cho vài tên đàn em.
Hai tên hiểu ý, lười biếng đi ra ngoài thám thính. Sau khi lượn vài vòng và xác nhận không có ai quanh đó, họ mới quay lại.
“Bên ngoài không có ai.”
Nghe vậy, lão Trần không nói không rằng, vung tay c.h.é.m mạnh một nhát vào sau gáy Mặc Thiên.
Cô chỉ cảm thấy cổ đau nhói rồi lập tức ngất xỉu.
Ông ta vác Mặc Thiên lên vai, đi vào phòng bên trong.
“Cô tới tìm người à? Được, tôi cho cô gặp luôn… dưới hình dạng xác chết!”
Ở bên ngoài, Cố Thiếu Đình và Cố Bạch Dã tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Hai người nấp một góc, lén lút quan sát.
Năm tên đàn ông kia đã vào trong, sau đó lại có hai tên ra ngoài canh chừng, không biết tình hình của Mặc Thiên thế nào rồi.
Hai anh em chỉ có thể trơ mắt nhìn, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Họ nấp trong một góc kín, tiếp tục quan sát khu nhà tạm.
Nhưng bên trong im ắng bất thường, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chờ mãi cũng không thấy động tĩnh gì, cuối cùng cả hai không chịu nổi nữa.
“Hay là mình qua đó xem?”
“Đi.”
Hai người trao đổi ánh mắt, quyết định hành động.
Họ men theo chân tường, lặng lẽ tiếp cận.
Bên trong nhà chỉ có tiếng tivi ồn ào, không hề có tiếng người.
Các cửa sổ đều bị rèm che kín.
Họ do dự, không biết có nên xông vào không.
Đúng lúc đó, họ phát hiện đằng sau tấm rèm cửa có ánh sáng lấp lóe từ bùa chú.
Một tấm bùa đỏ phát sáng lập lòe – đây chính là tín hiệu rõ ràng.
Mặc Thiên ra hiệu cho họ: có thể vào rồi.
Nhưng… cửa lại bị khóa.
Cố Bạch Dã định chạy đi tháo cửa sổ.
Không ngờ Cố Thiếu Đình giữ lại:
“ Đừng, để anh.”
Nói rồi, anh ta lấy ra từ túi áo khoác một bộ đồ nghề thường mang theo: găng tay, túi đựng mẫu, nhíp…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-317-nhi-ca-va-luc-ca-ho-tro-tu-phia-sau.html.]
Cố Thiếu Đình đeo găng tay cao su, móc ra một chiếc ghim giấy từ túi dụng cụ, thành thạo uốn cong nó, áp tai vào ổ khóa, tay khéo léo xoay ghim.
Cố Bạch Dã nhìn mà kinh ngạc.
Một lúc sau mới hoàn hồn, liếc nhìn xung quanh.
May mà chỗ này không có camera…
Không thì sự nghiệp của nhị ca anh chắc cũng tiêu đời.
Anh ta bấm giờ: một giây, hai giây… hai phút năm mươi lăm giây!
Chưa đến ba phút, Cố Thiếu Đình đã mở xong hai lớp khóa.
Cố Bạch Dã trầm trồ:
“ Nhị ca, mấy trò “đạo chích” này mà anh cũng biết à?”
Vừa dứt lời, gáy anh liền bị ai đó lạnh buốt túm lấy, khiến cả người anh run lên.
Cố Thiếu Đình nắm gáy anh:
“Đây gọi là “giải cứu người”, hiểu chưa?”
“Không hiểu.”
“ …”
Không khí bỗng lặng thinh vài giây.
Cố Thiếu Đình mặc kệ em trai, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Lưng vốn thẳng tắp mà giờ không biết sao lại tự khom xuống, y như mấy tên trộm vậy.
Cố Bạch Dã cũng bắt chước anh trai, lom khom bước theo.
Hai người lén lút đi vào, ánh đèn trong phòng vẫn sáng, nhìn rõ mọi thứ.
Nhưng rõ ràng lúc nãy có sáu người, bao gồm cả Mặc Thiên, vậy mà giờ chẳng thấy ai cả.
Hai anh em đi từ phòng đầu tiên đến phòng thứ ba, cuối cùng cũng thấy được một người.
Một tên đàn ông nằm lăn lóc trên sàn.
Hắn nằm ngửa, trên mặt dán một lá bùa vàng, bất động hoàn toàn.
Cố Thiếu Đình đá đá hắn:
“Chắc là tên gác ngoài, bị Mặc Thiên hạ rồi.”
Nghe vậy, Cố Bạch Dã lập tức nịnh nọt:
“Anh xem, nhờ có Thiên Thiên nhà mình mà chúng ta mới được yên bình đấy.”
“…”
Cố Thiếu Đình nghe mấy lời sến súa của thằng em mà suýt nổi da gà.
Anh lắc đầu, không biết đáp lại sao.
Anh đi một vòng, tìm được sợi dây thừng, nhanh chóng trói tên đàn ông đang nằm kia lại, nhét luôn giẻ vào miệng hắn.
Mặc Thiên đã dặn, họ chỉ cần hỗ trợ phía sau, tuyệt đối không để ai thoát.
Vậy nên, phải bắt hết lũ khốn này lại.
Trói xong, hai anh em tiếp tục lần theo dấu hiệu bùa chú của Mặc Thiên.
Trong phòng chỉ có ba tấm bùa: một dán trên mặt tên kia, một dán ở cửa sổ, còn một tấm trên cánh tủ quần áo.
Cố Thiếu Đình bước đến, mở tủ ra.
Bên trong toàn là quần áo xếp gọn gàng đến mức đáng sợ.
Áo sơ mi treo thẳng hàng như triển lãm, quần áo gấp ngay ngắn, vuông vức, từng cái chồng lên nhau như đo bằng thước.
Cố Thiếu Đình nhíu mày.
Tên này mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng thật.
Anh nhìn là biết không thể có đường ra vào nào giấu trong tủ – tên kia sẽ không bao giờ chịu nổi nếu có người lén đi qua đồ đạc của hắn.
Anh đóng cửa tủ lại, tiếp tục quan sát xung quanh.
Rốt cuộc cũng phát hiện điểm bất thường.
Tủ nhìn có vẻ liền khối, nhưng giữa hai phần lại có khe nối.
Anh nhanh chóng tìm ra chốt mở bí mật bên trong.
Khi tháo ra, hai anh em đẩy phần tủ bên trái sang, bên dưới lộ ra một hầm bí mật.
Cố Thiếu Đình mở nắp hầm ra – một lỗ sâu hun hút hiện ra trước mắt.
Dưới đáy tối om, không nhìn thấy gì, chỉ có luồng gió lạnh lẽo thốc lên làm người ta lạnh buốt cả sống lưng…