Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 329: Nhị thiếu nhà họ Cố: Vợ tôi đi khám bác sĩ tâm lý?
Cập nhật lúc: 2025-04-12 19:56:55
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai tiếng sau.
Đồng Anh Tư mới từ trên lầu bước xuống.
Lần này, cô không đi một mình, bên cạnh còn có một người đàn ông.
Người đàn ông mặc áo blouse trắng, khí chất nho nhã, nụ cười dịu dàng, ấm áp.
Hai người vừa trò chuyện vừa cùng nhau bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện, hướng về bãi đậu xe.
Lúc này sắc mặt của Đồng Anh Tư đã tốt hơn rất nhiều, không còn vẻ tái nhợt như lúc mới đến.
Cố Thiếu Đình nheo mắt quan sát cả hai, ánh mắt dần tối lại.
Anh đứng chờ ngay trước cổng bệnh viện – nơi tất cả xe cộ buộc phải đi qua.
Không lâu sau, xe của Đồng Anh Tư từ bệnh viện chạy ra.
Cô vừa nhìn thấy Cố Thiếu Đình đã lập tức đoán được — chắc chắn là anh theo từ đồn cảnh sát đến.
Đồng Anh Tư đạp phanh, dừng xe ngay cạnh anh.
Cô hạ kính cửa xe xuống, lạnh lùng liếc nhìn Cố Thiếu Đình, không nói một lời.
Dù không nói, nhưng ánh mắt của cô đã đủ khiến anh hiểu.
Cố Thiếu Đình lên tiếng giải thích:
“Em rời khỏi đồn với vẻ mặt thất thần như vậy, anh sợ em gặp chuyện nên mới đi theo.”
Đáp lại anh vẫn là sự im lặng.
Hai năm sau ly hôn, ngoài những chuyện buộc phải trao đổi vì công việc, Đồng Anh Tư hầu như không mở miệng nói với anh thêm câu nào.
Cố Thiếu Đình thở dài một hơi, thử dò hỏi:
“Em đến đây… khám bệnh?”
“Không. Đến phá án.” – Lần này, Đồng Anh Tư đáp.
Sau đó cô lạnh lùng quăng thêm một câu:
“Còn nữa, tôi cảnh cáo anh, sau này đừng theo dõi tôi nữa. Tránh ra, đừng cản đường.”
Dứt lời, cô kéo kính xe lên, đạp ga, phóng xe đi thẳng.
Cố Thiếu Đình khoanh tay đứng giữa gió lạnh.
Nhìn chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, mà anh vẫn đứng như tượng đá, lặng lẽ dõi theo.
Bất chợt, một giọng nói vang lên sau lưng:
“Chào giáo sư Cố.”
Cố Thiếu Đình quay đầu lại.
Là người đàn ông đi cùng Đồng Anh Tư vừa rồi — đang bước về phía anh.
Vịt Bay Lạc Bầy
Người đó đưa tay ra bắt, tự giới thiệu:
“Tôi là bác sĩ khoa tâm lý ở bệnh viện này, tên là Vệ Cách. Xin hỏi giáo sư Cố có việc gì cần tư vấn tâm lý không?”
Nụ cười của anh ta lịch sự, hòa nhã, nhưng không thật lòng — kiểu cười chuyên nghiệp dành cho bệnh nhân.
Cố Thiếu Đình không ngờ đối phương lại biết mình. Anh cũng bắt tay, lễ phép đáp lại:
“Chào bác sĩ Vệ. Xin hỏi tình hình sức khỏe của đội trưởng Đồng thế nào rồi?”
Anh không hỏi thẳng, mà dẫn dắt khéo léo.
Vệ Cách là bác sĩ tâm lý, đương nhiên không thể tiết lộ bệnh tình của bệnh nhân.
Thật ra, Cố Thiếu Đình cũng không cần biết quá nhiều, chỉ cần xác nhận: Đồng Anh Tư có đến đây khám bệnh hay không là đủ.
Vệ Cách lập tức phản ứng:
“Giáo sư Cố, câu hỏi này khó quá. Tôi chỉ có thể nói, tôi và đội trưởng Đồng là bạn rất, rất thân. Bạn bè gặp nhau, trò chuyện đôi chút mà thôi.”
Giọng điệu Vệ Cách như đùa, nhưng ẩn sau đó lại giống như đang truyền tín hiệu gì đó cho Cố Thiếu Đình.
Cố Thiếu Đình nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt lạnh lẽo lóe sáng sau tròng kính.
Vệ Cách cũng không hề né tránh, bình thản đối mặt.
Hai ánh mắt giao nhau trong không trung.
Không cần nói thêm, cả hai đều hiểu rõ.
Một lúc sau, Vệ Cách thu lại ánh nhìn, gật đầu lịch sự:
“Giáo sư Cố, tôi tan ca rồi. Nếu có việc cần, xin mời đến vào giờ hành chính. Xin phép cáo lui.”
Nói xong, anh ta quay người, rời đi về phía bãi đậu xe.
Cố Thiếu Đình đứng lặng, ánh mắt càng lúc càng sâu.
Đồng Anh Tư… rốt cuộc đã quen người này từ khi nào?
Cố Thiếu Đình quay lại xe, ngồi lặng một lúc trong vô lăng.
Sau cùng, anh không về nhà, mà lái xe quay lại đồn cảnh sát.
Vừa đến nơi, anh lập tức bật hệ thống giám sát nội bộ lên.
Anh cần biết — chiều nay rốt cuộc đã có chuyện gì, mà khiến Đồng Anh Tư trở nên hoảng hốt đến vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-329-nhi-thieu-nha-ho-co-vo-toi-di-kham-bac-si-tam-ly.html.]
Việc điều tra không khó.
Camera ghi lại rất rõ: có một đứa trẻ khoảng sáu, bảy tuổi mang một gói hàng tới gửi cho bảo vệ, trên đó ghi tên Đồng Anh Tư.
Bảo vệ quét kiểm tra, xác định không có chất nguy hiểm, mới đưa đến cho cô.
Khi nhận gói hàng, sắc mặt của Đồng Anh Tư vẫn rất bình thường.
Nhưng sau khi cầm gói đó vào phòng làm việc, lúc bước ra — vẻ mặt của cô đã thay đổi hoàn toàn.
Cố Thiếu Đình dán mắt vào màn hình giám sát.
Đồng Anh Tư rất hiếm khi mất bình tĩnh như vậy.
Anh xem đi xem lại, mắt không rời khỏi hình ảnh.
Bàn tay siết chặt đến nỗi gân xanh nổi rõ.
Một lúc lâu sau, anh mới hít sâu một hơi, tạm thời dời sự chú ý.
Tiếp đó, anh tìm kiếm manh mối về đứa trẻ kia.
Nhưng phạm vi camera không đủ rộng, không thể lần ra người đã giao gói hàng cho đứa bé.
Cố Thiếu Đình thức trắng một đêm tại đồn, tìm kiếm suốt đến sáng — vẫn không tra thêm được gì.
Mắt mờ đầu choáng, sắp đến giờ làm, anh định ra ngoài chạy bộ một vòng cho tỉnh táo.
Không ngờ vừa xuống tầng đã thấy chiếc xe rác buổi sáng đang đến.
Ngay khoảnh khắc túi rác màu đen từ thùng rác bị đổ vào xe — một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh!
Anh nhớ ra — sau giờ tan tầm, có cô lao công từng từ văn phòng Đồng Anh Tư đem ra một túi rác.
Cố Thiếu Đình lập tức chạy tới, gọi với theo tài xế:
“Chú ơi, chờ chút! Tôi cần tìm một thứ!”
“Gì cơ? Cậu tìm đồ trong xe rác á? Làm rớt cái gì?” – tài xế không tình nguyện dừng xe.
“Tôi làm mất thẻ cảnh sát.” – Cố Thiếu Đình bịa ra một lý do.
Sau đó chẳng quan tâm đến sạch bẩn, sĩ diện hay không, anh lao vào đống rác lục tung lên.
Tài xế đứng nhìn, cứ như đang xem kẻ ngốc.
Cảnh sát mà cũng để mất thẻ ngành trong đống rác? Nghe y như chuyện cười!
Nhưng Cố Thiếu Đình hoàn toàn không để tâm.
Anh lật tìm không ngừng, kiên trì lục từng túi một.
Cuối cùng, công sức không phụ lòng người.
Anh thật sự tìm được túi rác mình muốn.
Đây là túi rác của cả tổ cảnh sát, nên cũng không chắc chắn.
Nhưng gói đồ kia — Đồng Anh Tư không mang ra khỏi văn phòng.
Cố Thiếu Đình mang cả túi rác về văn phòng mình để kiểm tra.
Sau khi sàng lọc, phân loại một hồi, cuối cùng anh tìm được tro tàn còn sót lại chưa cháy hết.
Bên trong có một vật được đan bằng rơm khô.
Chỉ còn lại hai mảnh nhỏ.
Nếu chưa từng thấy, chắc chắn anh cũng không biết đó là gì.
Nhưng Cố Thiếu Đình đã từng nhìn thấy.
Chính là loại búp bê trúng tà, mà Cố Hương Vi và Trương Oánh dùng để hắt nước bẩn lên Mặc Thiên!
Cố Thiếu Đình cẩn thận thu mấy mảnh tro đó cùng hai mảnh rơm khô vào túi mẫu vật.
Anh chờ trong văn phòng, nghĩ rằng sáng nay sẽ gặp Đồng Anh Tư.
Không ngờ lại nhận được tin — cô xin nghỉ ở nhà.
Đồng Anh Tư là kiểu người thép, gần như 365 ngày đều đi làm, chỉ nghỉ đúng vài hôm để về thăm bố mẹ hoặc bạn bè.
Anh quá hiểu cô.
Nếu đã xin nghỉ, thì chắc chắn là có chuyện nghiêm trọng.
Cố Thiếu Đình lập tức lái xe đến nhà cô.
Gõ cửa rất lâu, mãi sau Đồng Anh Tư mới ra mở.
Nhưng không cho anh vào.
Cô đứng chắn ngay cửa, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lạnh lẽo:
“Anh đến làm gì?”
Cố Thiếu Đình thấy cô như vậy, nhíu mày:
“Em ốm à? Một mình ở nhà mà không đến bệnh viện?”
Câu còn chưa nói xong, Đồng Anh Tư đã định đóng sầm cửa lại.
Cố Thiếu Đình nhanh tay rút túi mẫu vật trong túi ra, giơ lên trước mặt cô.
“Búp bê trúng tà này là chuyện gì?”