Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 331: Cố Thiếu Đình đến cửa nhà vợ cũ, vào phòng vợ cũ!

Cập nhật lúc: 2025-04-12 19:58:05
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc đó, Cố Thiếu Đình hoàn toàn không thể hiểu được.

Rõ ràng là do gặp tai nạn ngoài ý muốn, Đồng Anh Tư đánh nhau với mấy người kia, mới dẫn đến việc mất con.

Thế mà cô lại cứ khăng khăng nói là do Cố Hương Vi làm.

Không chỉ vậy, đến cả đứa con của chị dâu, cô cũng nói là do Cố Hương Vi hại.

Lúc ấy, trong mắt Cố Thiếu Đình, thậm chí anh còn nghĩ Đồng Anh Tư bị hoang tưởng nặng…

Nhưng khi đó, Đồng Anh Tư vừa mới mất con.

Anh hiểu nỗi đau của cô, nên không tranh cãi.

Thế nhưng, từ ngày xuất viện, Đồng Anh Tư bắt đầu điên cuồng điều tra Cố Hương Vi.

Lịch trình của Cố Hương Vi, vòng bạn bè của cô ta, thậm chí cả lịch sử tiêu dùng.

Đồng Anh Tư hoàn toàn không có lý do chính đáng để điều tra những thông tin đó, cô hoàn toàn lợi dụng chức vụ để có được các dữ liệu đầu tay.

Cũng chính từ thời điểm ấy, mối quan hệ giữa Cố Thiếu Đình và Đồng Anh Tư bắt đầu rạn nứt.

Ban đầu là tranh luận, cãi vã, giận dỗi, rồi dần dần trở thành thờ ơ, cuối cùng là chiến tranh lạnh.

Và rồi, một năm rưỡi sau khi mất con, Đồng Anh Tư đề nghị ly hôn.

Cuộc hôn nhân của họ dường như chỉ còn con đường đó để đi…

Chấm hết, như một sự thuận theo tự nhiên mà kết thúc.

Ngay giờ phút này, Cố Thiếu Đình vẫn không biết làm thế nào để giải thích với Đồng Anh Tư.

Khi đó, Cố Hương Vi là “em gái ruột” của anh.

Làm sao anh có thể tin một cô gái vị thành niên, được nuôi nấng trong nhung lụa, lại có thể ra tay với phụ nữ mang thai và đứa trẻ chưa ra đời?

Hơn nữa, không hề có một chút bằng chứng nào có thể đưa ra được.

Nếu không có Mặc Thiên quay về, bí ẩn này có lẽ mãi mãi không có ngày được giải đáp, cả đời cũng không thể sáng tỏ.

Cố Thiếu Đình nhìn Đồng Anh Tư, ánh mắt đầy nghiêm túc, lặp lại lần nữa:

“Tiểu Tư, chúng ta cùng nhìn lại chuyện năm đó một lần nữa, được không?”

Nhưng điều anh nhận lại là một tiếng cười giễu cợt của Đồng Anh Tư.

Vịt Bay Lạc Bầy

Đôi mắt đen thẳm của cô nhìn chằm chằm vào anh:

“Giờ anh còn có thể tra ra được gì? Đã bốn năm trôi qua, mọi manh mối đều biến mất. Anh định dùng cái gì để đưa kẻ xấu ra trước pháp luật? Con là bị c.h.ế.t oan, anh có gì để báo thù thay cho chúng?”

Giọng của cô lạnh lùng, nhưng trong mắt, lại là đầy bi thương.

Không ai biết nỗi đau của cô.

Suốt bốn năm qua, cô mơ đi mơ lại về hai đứa trẻ, chúng trong mơ cứ cười mãi, cười như tiếng chuông gió ngân vang, dịu dàng vô cùng.

Thế nhưng mỗi lần, đang cười lại bật khóc…

Khóc uất ức, khóc không cam lòng.

Cô chạy đến ôm chúng.

Nhưng đó chỉ là mơ, chỉ là ảo ảnh.

Mỗi lần, tay cô đều xuyên qua cơ thể chúng.

Lần nào cũng hụt hẫng.

Rồi tỉnh dậy trong nỗi mất mát.

Chờ đến ngày mai, lại bước vào cùng một giấc mơ…

Đồng Anh Tư không cam lòng!

Cô là cảnh sát, cô đã giúp biết bao người tìm ra hung thủ, bắt được tội phạm, đưa chúng ra pháp luật.

Thế mà người đã hại mẹ con cô, cô lại không thể bắt được!

Không thể bắt được!

Cô cứ nghĩ mình đã đủ lạnh lùng, đã có thể hoàn toàn đối mặt với chuyện năm xưa.

Nhưng cô không hề để ý, nước mắt đã từ lâu tuôn trào khỏi mắt, như cảm xúc bị dồn nén bấy lâu, cuối cùng cũng có nơi trút ra.

Cố Thiếu Đình trong lòng cuộn trào mãnh liệt.

Bốn năm rồi.

Anh thậm chí không biết, tảng đá đè nặng trong lòng Đồng Anh Tư, chưa một khắc nào được gỡ xuống.

Nước mắt cô, như ngọn lửa thiêu đốt,

cháy bùng trong tim anh.

Cố Thiếu Đình nắm lấy tay cô, giúp cô lau đi từng giọt nước mắt.

“Nhất định sẽ tìm ra, hung thủ nhất định sẽ bị bắt! Chúng ta sẽ báo thù cho các con! Nếu thật sự là Cố Hương Vi, cô ta tuyệt đối không thoát được!”

Ngay khi nghe đến tên Cố Hương Vi, Đồng Anh Tư lập tức đẩy anh ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-331-co-thieu-dinh-den-cua-nha-vo-cu-vao-phong-vo-cu.html.]

Cô nhìn anh trừng trừng, ánh mắt đầy châm biếm.

“Cố Thiếu Đình, bây giờ anh cuối cùng cũng tin rồi à?”

“Anh tin rồi. Anh xin lỗi, lẽ ra anh nên tin em từ sớm.” — Cố Thiếu Đình chân thành xin lỗi.

Đồng Anh Tư nhìn chằm chằm vào anh — người đàn ông từng thân thuộc, từng gần gũi nhất đời cô.

Cô nhìn rất lâu, cuối cùng nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ:

“Nhưng mà, muộn rồi.”

Thần sắc Đồng Anh Tư nói lên một điều:

Không có gì đau bằng lòng đã chết.

Hai người lại rơi vào im lặng.

Nhìn nhau, nhưng chẳng biết nói gì.

Ngày trước, chỉ cần một ánh mắt là đã hiểu đối phương muốn gì.

Còn giờ, chỉ còn lại xa cách.

Cố Thiếu Đình cũng không thể ở lại thêm, đành phải rời đi.

Anh biết, nếu không tìm được bằng chứng Cố Hương Vi hại con, cả đời này anh đừng nói chuyện “bước chân vào nhà”, sợ rằng ngay cả xuất hiện trước mặt Đồng Anh Tư, anh cũng không còn mặt mũi.

Sau khi rời khỏi nhà Đồng Anh Tư, Cố Thiếu Đình đến tìm Cố Hoằng Thâm.

Anh kể sơ qua chuyện xảy ra ở nhà Đồng Anh Tư cho anh cả nghe.

Dù sao chuyện Vạn Kiều và Đồng Anh Tư cùng mất con, lúc ấy nghĩ là tai nạn, là trùng hợp, giờ nghĩ lại, chỉ thấy toàn là âm mưu.

Hai anh em vừa trò chuyện trong nhà hàng, vừa ăn trưa xong, rồi cùng quay về nhà họ Cố.

Vừa đến cổng, đúng là sắp Tết thật rồi.

Trong sân nhà họ Cố bày đầy đồ Tết đỏ rực:

Lồng đèn đỏ, câu đối chữ Phúc, cả thùng pháo hoa, quà Tết thì chất thành núi.

Ba mẹ đang ở trong sân, giám sát công nhân đóng gói từng thùng hàng lên xe.

Cố Thiếu Đình đỗ xe sang một bên, bước tới trước mặt ba mẹ, nhìn đống đồ trước mắt, tò mò hỏi:

“Ba mẹ, hai người đóng đồ đi đâu vậy?”

Tô Như Lan chẳng thèm liếc nhìn Cố Thiếu Đình, ánh mắt chỉ chăm chăm vào đám công nhân:

“Về quê ăn Tết.”

“Ờ?” — Cố Thiếu Đình hơi ngạc nhiên.

Nhưng rất nhanh anh đoán ra:

“Về thôn Đại Đạo?”

“Đúng thế, Thiên Thiên không về, thì chúng ta đến tìm con bé! Con bé mới về nhà, đây là cái Tết đầu tiên, sao có thể để nó đón Tết một mình được?”

Tô Như Lan hào hứng giải thích cho cậu con trai thứ hai.

Nói xong, bà quay đầu lại nhìn hai người đàn ông đứng sau lưng là Cố Hoằng Thâm và Cố Thiếu Đình.

“Lão đại, lão nhị, hai đứa độc thân, Tết này không cần về nhà vợ đúng không? Có khi nhà người ta còn chẳng thèm đón. Hai đứa chịu khó, theo ba mẹ, theo em gái, rồi cả đám anh em độc thân kia đón Tết cho vui.”

Cố Hoằng Thâm: “…”

Cố Thiếu Đình: “…”

Mỗi năm Tết đến, họ đều bị mẹ “đâm chọt” bằng những câu vừa hài vừa đau…

Quả nhiên, năm nay cũng không ngoại lệ.

Nhưng hôm nay, Cố Hoằng Thâm bỗng có một ý khác.

Anh đi tới sau lưng Tô Như Lan, nói:

“Mẹ, sáng nay lão nhị tới nhà Tiểu Tư, nói chuyện cả buổi sáng, còn khiến cô ấy khóc luôn.”

Tô Như Lan: “???”

Bà sững người ba giây, rồi quay phắt lại:

“Lão nhị, con lẻn vào được rồi hả?!”

Cố Thiếu Đình: “…”

Tô Như Lan như dân hóng chuyện chính hiệu, mắt sáng rực, nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Thiếu Đình:

“Nói cho mẹ nghe, hai đứa nói gì với nhau thế hả?”

Cố Thiếu Đình: “…”

Cố Hoằng Thâm:

“Làm mẹ thì đừng hóng nhiều quá.”

Tô Như Lan: “…” — Đứa con bất hiếu này…

Loading...