Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 342: Kiều Hạc đi xem mắt

Cập nhật lúc: 2025-04-13 12:13:08
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi nghe nhị ca nói “nghiêm trọng rồi”, Mặc Thiên lập tức đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào anh:

“Anh cũng nhốt nhị tẩu trong viện tâm thần à?”

Cố Thiếu Đình: “…”

Câu này đúng là khó mà đáp được… nên để lão tam ra giải thích thì hơn.

Anh thở dài một hơi:

“Không phải. Là Tiểu Tư từ khi nhìn thấy con búp bê bị yểm bùa kia, đã đến viện tâm lý này ba ngày liên tiếp rồi. Anh lo là cô ấy mắc phải bệnh tâm lý nào đó.”

Mặc Thiên thở phào, nhưng rồi lại nhún vai:

“Nhưng em không biết khám bệnh đâu.”

“Ờ…” Cố Thiếu Đình ngẩn người, rồi bật cười nhẹ:

“Thiên Thiên rất giỏi, không cần biết khám bệnh.”

Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía cổng bệnh viện.

Ánh mắt u sâu sau gọng kính, tự giễu:

“Anh thì biết khám, chỉ tiếc là… Tiểu Tư lại không tìm đến anh.”

“Vậy anh nên tự hỏi bản thân, tại sao chị ấy lại không tìm anh?”

Cố Thiếu Đình: “…”

Quả nhiên, Mặc Thiên là kẻ kết thúc mọi cuộc đối thoại…

Hai anh em đứng ngoài xe.

Lúc nãy còn nói chuyện rôm rả nên không thấy lạnh.

Giờ bầu không khí lạnh hơn cả thời tiết, khiến cả người run lên.

Cố Thiếu Đình nhúc nhích chân, rồi mới nhớ ra hỏi:

“Thiên Thiên, ai đưa em tới đây?”

“Kiều Hạc.”

“Thế cậu ta đâu rồi?”

“Đi xem mắt rồi.”

“À?” Cố Thiếu Đình sững người.

Tên đó không phải đang theo đuổi Thiên Thiên à? Ngày nào cũng bám theo con bé, rốt cuộc là tính toán gì?

Cố Thiếu Đình lập tức lo lắng như ông bố, nhìn kỹ nét mặt Mặc Thiên, sợ thấy cô buồn.

May mà cô vẫn thản nhiên, không có chút buồn nào.

Anh thở phào:

“Về sau nếu muốn ra ngoài, em có thể gọi tài xế trong nhà, không cần làm phiền người nhà họ Kiều. Hoặc nói trước với các anh, bao nhiêu anh trai lẽ nào không có ai rảnh đi với em sao?”

Nói xong, anh đẩy Mặc Thiên lên xe, tránh gió lạnh.

Cùng lúc đó…

Vừa tiễn Mặc Thiên xong, Kiều Hạc chuẩn bị đi cùng chị cả đi xem mắt.

Không biết từ đâu, một cơn gió lạnh thổi tới khiến anh rùng mình.

Sau đó, anh hắt xì hơi liên tục mười mấy cái…

Kiều Hạc xoa mũi, nheo mắt nói với Diệp Phi:

“Sao tôi có cảm giác… có ai đang chửi tôi ấy?”

Cố Thiếu Đình bật điều hoà.

Tiếng gió ấm thổi ra khiến người ta muốn ngủ.

Anh nhìn Mặc Thiên, muốn nói gì đó nhưng cứ ngập ngừng.

Là một người anh, lại phải nói chuyện tình cảm với cô em gái còn chưa khai tâm khai tình, đúng là khó nói.

Nhưng chuyện này, lại không thể không nói.

Cố Thiếu Đình hít sâu, chuẩn bị tinh thần:

“Thiên Thiên, năm đó đại tẩu và Tiểu Tư sảy thai, chỉ cách nhau ba tháng…”

Anh kể hết mọi chuyện năm xưa cho Mặc Thiên.

Không ngờ, cô chẳng hề ngạc nhiên.

Nghe xong, chỉ bình tĩnh trả lời năm chữ:

“Do Cố Hương Vi làm.”

Cố Thiếu Đình mở to mắt:

“Em biết à?”

“Biết. Cô ta tự nói rồi.”

Cố Thiếu Đình: “!!!”

Anh ngây ra nhìn Mặc Thiên.

Biểu cảm ngu ngơ hiếm thấy hiện trên mặt anh.

Một lúc sau mới định thần lại:

“Vậy… năm đó những đứa trẻ bị mất, cả đứa suýt chết, đều do Cố Hương Vi hại?”

“Đại tẩu và nhị tẩu thì đúng, còn lại thì không.” Mặc Thiên đáp.

Cô chống cằm phân tích:

“Nếu cô ta muốn ra tay, đã không đợi đến khi đứa bé chào đời. Cô ta có cao nhân bảo hộ, đến cả thiên đạo cũng tránh được, làm gì không giải quyết được mấy đứa bé chưa ra đời?”

Câu nói nhẹ nhàng, nhưng nghe xong khiến Cố Thiếu Đình rợn cả người.

Ngay cả gió ấm trong xe cũng không xua nổi cái lạnh trong lòng.

Anh tháo kính, bóp sống mũi.

Nghĩ đến cô gái ở bên suốt hai mươi năm lại độc ác như vậy, anh thấy hoàn toàn lạnh lẽo.

Lâu sau, anh mới lấy lại bình tĩnh, hỏi Mặc Thiên:

“Làm sao tìm được bằng chứng cô ta hại người?”

“Chính cô ta thừa nhận rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-342-kieu-hac-di-xem-mat.html.]

Cố Thiếu Đình: “…”

Tiểu tổ tông à, xã hội pháp trị cần bằng chứng, không thể bắt người chỉ vì vài câu nói!

Anh chỉ vào túi lấy mẫu trong tay cô:

“Pháp trị, cần chứng cứ cụ thể. Giống như hung khí, phải là thứ thật sự có thể gây hại.”

Lúc này, đến lượt Mặc Thiên đau đầu.

Cô cúi đầu nhìn túi ni lông.

Một lúc sau, cô nói:

“Vậy anh lái xe đi, em cùng tìm xem con búp bê này từ đâu mà ra.”

“Giờ á?” Cố Thiếu Đình do dự.

Anh nhìn cổng bệnh viện, rồi lại nhìn cái túi mẫu.

Cười khổ:

“Thiên Thiên, giờ không được. Phải đợi Tiểu Tư ra đã. Cô ấy vào đó… cũng được một tiếng bốn mươi phút rồi.”

Mặc Thiên thở dài:

“Vậy gọi cho Kiều Hạc đi, nói xong rồi đi luôn.”

Cố Thiếu Đình: “…”

Lại bị đẩy ra xa thêm chút nữa…

Anh còn chưa kịp phản bác.

Đã bị người phụ nữ bước ra từ tòa nhà bệnh viện thu hút ánh nhìn.

Hôm nay, Đồng Anh Tư mặc áo măng tô len tím sẫm.

Tôn lên làn da trắng muốt.

Tóc ngắn bị gió thổi rối, lại càng thêm vẻ phóng khoáng.

Bác sĩ Vệ Cách, người phong độ nhã nhặn, vẫn đi cạnh cô, tiễn cô ra bãi đỗ xe.

Vịt Bay Lạc Bầy

Hai người trò chuyện rất thân mật.

Cố Thiếu Đình siết vô lăng, đến nổi da cũng lún xuống da ghế.

Hôm nay đã là ba mươi Tết.

Viện tư nhân thế này lẽ ra đã nghỉ Tết từ lâu.

Vậy mà người đàn ông kia, vì một mình Tiểu Tư…

Cả viện vẫn mở.

Cố Thiếu Đình sao lại không hiểu ý đồ của hắn ta?

Anh nghiến răng, trong lòng chua xót:

“Thiên Thiên, tên đó có giống người tốt không?”

“Giống chứ.” Mặc Thiên lập tức phản bác,

“Rõ là người tốt, toàn thân tỏa ra khí chất lương thiện.”

Cố Thiếu Đình suýt phun máu.

Anh vỗ nhẹ lên chiếc mũ nhỏ của cô, bất đắc dĩ:

“Em nhìn lại cho kỹ đi! Không thấy hắn đang theo đuổi nhị tẩu à?”

Nghe thế, Mặc Thiên quay đầu nhìn anh.

Cô nhìn thật lâu, rồi ngơ ngác hỏi:

“Anh mất trí rồi à? Nhị tẩu chẳng phải đã ly hôn với anh rồi sao? Người ta không thể được theo đuổi à?”

Cố Thiếu Đình: “…”

Anh ôm ngực, cảm thấy như bị b.ắ.n một phát chí mạng.

Bảo là đến giúp anh theo đuổi lại vợ…

Hóa ra là nói dối…

Chiếc xe của Đồng Anh Tư rời bệnh viện không lâu.

Mặc Thiên lập tức bảo Cố Thiếu Đình đuổi theo.

Anh lập tức khởi động xe, theo sát.

Nhưng mới qua ngã tư thứ hai, đã thấy xe của Đồng Anh Tư dừng bên vệ đường.

Cô đã đứng trên bệ đá vỉa hè, khoanh tay, chờ phía sau.

Cố Thiếu Đình thấy vậy, nhếch môi:

“Nhị tẩu em phát hiện rồi.”

Anh đạp ga, rẽ phải, đỗ xe sau xe của cô.

Xuống xe từ phía bên trái.

Đồng Anh Tư nhìn thấy, nhướng mày, không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu.

Cố Thiếu Đình thở dài.

Lần trước có cơ hội vào nhà cô, còn nói chuyện được nhiều hơn chút.

Tưởng là hai người đã hàn gắn…

Ai ngờ, lại quay về điểm xuất phát.

Anh vội giải thích:

“Là Mặc Thiên muốn gặp em.”

Nghe tên Mặc Thiên, sắc mặt Đồng Anh Tư lập tức dịu lại.

Dịu đến mức khiến Cố Thiếu Đình lạnh lòng…

Rất nhanh, Mặc Thiên từ ghế phụ bước xuống.

Đồng Anh Tư thấy vậy, mỉm cười vẫy tay:

“Thiên Thiên!”

Cô bước chậm rãi, không vòng vo khách sáo.

Rút túi mẫu ra, hỏi thẳng:

“Đồng Đồng, sao chị lại đốt cái này?”

Loading...