Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 343: Con dâu về nhà ăn Tết rồi!

Cập nhật lúc: 2025-04-13 18:41:29
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa nhìn thấy đống tro tàn kia, Đồng Anh Tư lập tức nhận ra.

Quả đúng như câu nói: “Dù có hóa thành tro, ta vẫn nhận ra được.”

Sắc mặt cô thoáng chốc trở nên căng thẳng.

Ngón tay mảnh mai siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi rõ.

Đôi môi đỏ của Đồng Anh Tư khẽ mở, hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc hoảng loạn.

Lúc này cô mới nhìn về phía Mặc Thiên, nói:

“Cái này… không phải do chị đốt.”

Câu nói này khiến Mặc Thiên và Cố Thiếu Đình đều sững người.

Thì ra, con búp bê kia không phải do cô tự tay thiêu hủy.

Đối diện với Mặc Thiên, Đồng Anh Tư cũng không có ý giấu giếm.

Cô kể lại tình huống xảy ra ngày hôm đó.

“Hôm đó, chị nhận được hai con búp bê, quấn trong vải trắng, trên đó viết ngày tháng – đó là… ngày c.h.ế.t của hai đứa bé…”

Đồng Anh Tư mặt mày trắng bệch, hít sâu một hơi rồi mới tiếp tục,

“Chị vừa đưa tay định lấy hai con búp bê, thì chúng bỗng nhiên bốc cháy, cháy rất nhanh, chị còn chưa kịp dập lửa thì đã hóa thành tro.”

Khi đó, hai con búp bê đột ngột bốc cháy ngay trong tay cô.

May mà cô phản ứng kịp, lập tức buông tay, nếu không có khi cả bàn tay cũng bị thiêu luôn rồi.

Đồng Anh Tư vội vàng tìm cách dập lửa, nhưng ngọn lửa bén trên búp bê dữ dội đến mức không cho cô chút cơ hội phản ứng.

Chỉ trong chớp mắt, tất cả đã cháy sạch.

Khoảnh khắc ấy…

Cơn ác mộng kia lại ùa về trong đầu Đồng Anh Tư.

Hai đứa bé cười đùa vui vẻ bỗng bật khóc, sau đó là ngọn lửa dữ dội bao trùm lấy tất cả.

Ngay khoảnh khắc đó, Đồng Anh Tư như sụp đổ hoàn toàn.

Cô thất thần rời khỏi đồn cảnh sát.

Nghe Đồng Anh Tư kể xong, Mặc Thiên lại cầm con búp bê lên nhìn, trầm giọng nói:

“Người này… sao lại thấy giống là có thù với chị, chứ chẳng phải với nhà họ Cố?”

Mặc Thiên đứng ngoài cuộc nên nhìn rõ hơn ai hết.

Một câu nói đã chỉ ra điểm bất thường.

Cố Thiếu Đình nghe vậy cũng bừng tỉnh.

Trước đây, anh chỉ mải lo cho Tiểu Tư, chẳng nghĩ đến mục đích thật sự của kẻ gửi búp bê kia là gì.

Nếu mục tiêu là muốn hủy diệt nhà họ Cố…

Thì đứa trẻ đã không còn nữa rồi…

Tại sao còn cố tình kích động Tiểu Tư?

Cố Thiếu Đình cau mày, trầm tư.

Đồng Anh Tư vốn đã khá hơn sau vài ngày phục hồi, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.

Nhưng vừa nhắc lại chuyện đó, cô lập tức như biến thành người khác.

“Người đó đương nhiên có thù với chị! Nếu không thì sao lại hại c.h.ế.t con chị!”

Ngày ấy là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Đồng Anh Tư.

Cô như rơi vào một vũng bùn lầy, sắc mặt xám xịt.

Mặc Thiên nhìn thấy chị dâu hai, lại nhớ đến lời nhị ca từng nói về bệnh tâm lý…

Cô chớp mắt, rồi hỏi:

“Chị bị bệnh hả? Có cần đến bệnh viện điều trị không?”

Đồng Anh Tư khựng lại.

Cô không trả lời.

Không muốn thừa nhận, cũng không muốn lừa dối Mặc Thiên.

Nhưng chỉ cần nhìn vào biểu cảm ấy, ai mà chẳng hiểu.

Khoảnh khắc đó, tim Cố Thiếu Đình như bị xe đ.â.m phải, bay lên trời rồi rơi mạnh xuống đất, tan tành thành từng mảnh.

Lúc này anh mới hiểu ra —

Vết thương của Đồng Anh Tư vẫn luôn tồn tại.

Dù không nhìn thấy, nhưng nỗi đau chưa từng biến mất.

Cố Thiếu Đình chỉ muốn tự tát mình vài cái.

Tại sao ngay từ đầu…

Anh không ôm lấy cô mà an ủi thật tốt?

Lại để cô mang vết thương đó, khắc sâu trong tim suốt bao nhiêu năm trời, thành một vết sẹo khó lành…

Sắc mặt Đồng Anh Tư rất kém.

Mặc Thiên lại nhìn chằm chằm nhịtẩu, trong đầu bỗng lóe lên ý tưởng.

Cô nghiêng đầu nhìn Đồng Anh Tư, nghiêm túc hỏi:

“Đồng Đồng, em muốn bói một quẻ giúp chị tìm ra sự thật. Chị có muốn về nhà với em không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-343-con-dau-ve-nha-an-tet-roi.html.]

Mắt Đồng Anh Tư sáng rực lên.

Nhưng ngẫm nghĩ một lát, cô lại do dự:

“Hôm nay à? Sắp giao thừa rồi, chị còn phải về nhà ăn Tết với ba mẹ…”

“Ồ.”

“Nhưng mà đêm giao thừa là thời điểm giao thoa giữa năm cũ và năm mới, tổ sư gia hiển linh, cả năm chỉ có một cơ hội này.”

Mặc Thiên nói thật.

Đêm trừ tịch, khi trời đất giao hòa, quẻ bói có sự trợ lực từ thần linh.

Nghe đến đó…

Đồng Anh Tư do dự.

Cô im lặng vài giây.

Đầu óc còn chưa kịp nghĩ, cái đầu đã tự động gật cái rụp…

Lúc này, người nhà họ Cố cũng đã trở về.

Dĩ nhiên bọn họ sẽ không ở lại thôn Đại Đạo ăn Tết.

Thôn Đại Đạo không có Mặc Thiên, trong mắt họ chẳng còn ý nghĩa gì.

Chẳng qua là vì dân trong thôn có quá nhiều người bị trúng thuốc xổ.

Nhà họ Cố phải ở lại giúp xử lý hậu quả.

Sau khi giải quyết xong, cả nhà mới quay về.

Tô Như Lan vừa bước vào nhà, mừng rỡ không thôi.

“Vẫn là nhà mình sướng nhất, vàng bạc không bằng cái ổ chó của mình!”

Cố Hoằng Thâm ngẩng đầu nhìn biệt thự nhà mình, lạnh nhạt nói một câu:

“Chỉ là cái ổ chó này chưa đủ nghèo thôi.”

Tô Như Lan nghe xong, tay đang giơ lên cũng khựng lại giữa không trung.

Bà quay đầu, nheo mắt nhìn chằm chằm Cố Hoằng Thâm:

“Con cả, hay là con ra ngoài ăn Tết đi? Mẹ hôm nay muốn vui vẻ một chút, không muốn bị xui xẻo đeo bám.”

Cố Hoằng Thâm: “…” – đành im lặng giữ mạng.

Nhưng đó cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Cả nhà có thể về nhà ăn Tết, vẫn là chuyện vui vẻ.

Chẳng ai ngờ được —

Hàng xóm bên cạnh cứ như chó săn, vừa ngửi thấy mùi là mò tới ngay.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nhà họ Cố vừa đặt chân vào nhà, còn chưa kịp uống ngụm nước.

Thất cô đã dẫn theo Cố Hương Vi chạy sang.

Cố Ngọc Uyên nhìn thấy một nhà náo nhiệt, tâm trạng cũng vui vẻ hơn hẳn.

Bình thường bà sống một mình, nên rất thích không khí đông đúc như thế này.

Bà ta giống như lão thái hậu, được Cố Hương Vi dìu vào phòng khách.

“Sao các người lại về rồi? Tôi đã bảo rồi, cái thôn đó thì có gì dễ chịu đâu, vẫn là nhà mình tốt nhất! Tôi với Hương Vi còn đang nhắc đến mọi người, không ngờ các người thật sự về rồi – thế mới gọi là đoàn viên đó chứ!”

Nghe Thất cô nói vậy, Tô Như Lan lập tức bắt lấy cơ hội.

“Thất cô cô, chủ yếu là tụi con nghĩ, phải về ở với cô chứ! Mấy năm nay cô đâu có về ăn Tết, nay khó khăn lắm mới có dịp về, ngay cả Thiên Thiên cũng bảo phải ở bên cô mới được! Thế là cả nhà tranh thủ đêm giao thừa chạy về đây!”

Lời nói khách sáo của Tô Như Lan nghe thật dễ chịu.

Cố Ngọc Uyên đương nhiên biết trong đó có bao nhiêu phần nước, nhưng bà cũng chẳng muốn vạch trần.

Chỉ mỉm cười gật đầu cho qua.

Cố Hương Vi thì lễ phép chào hỏi từng người trong nhà.

Dù sao thì cô ta là “ân nhân” danh nghĩa của nhà họ Cố.

Đương nhiên không ai có thể tỏ thái độ khó chịu.

Chỉ đành nặn ra nụ cười đáp lại.

Dù sao thì hôm nay cũng là đêm giao thừa, ai nấy đều cố gắng để mối quan hệ trông êm đẹp nhất có thể.

Đầu bếp đã bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên.

Tô Như Lan tìm một vòng, không thấy Mặc Thiên và Cố Thiếu Đình đâu cả.

Bà định gọi điện hỏi xem thế nào.

Không ngờ, hai anh em kia lại vừa lúc quay về.

Không chỉ hai người họ trở về…

Mà cả Vạn Kiều và Đồng Anh Tư cũng cùng trở lại…

Thậm chí, còn có cả thông gia hai nhà!

Ba mẹ của Đồng Anh Tư, và cả cha của Vạn Kiều – cả nhóm người, cùng nhau về luôn!!!

Tô Như Lan nhìn hai cô con dâu…

Suýt chút nữa thì bật khóc.

Cái quái gì thế này —

Chẳng lẽ hai con dâu nhà bà lại nhất thời nghĩ không thông, tự dưng nhảy về cái “hố lửa” này lần nữa sao?!

Loading...