Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 352: Cả nhà họ Cố đến chúc Tết, khó nói hết lời

Cập nhật lúc: 2025-04-15 08:34:35
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tại nhà họ Kiều.

Kiều Hạc hiếm khi được yên tĩnh thế này.

Bố mẹ, cùng chị cả và em gái đã ra nước ngoài ăn Tết, để lại mình cậu ở nhà lo liệu mọi việc với ông nội, đồng thời ứng phó với một đám họ hàng nhà họ Kiều.

Mỗi dịp Tết đến, nhà ông nội chẳng khác nào chiến trường, không khói thuốc nhưng lại đầy sát khí.

Đặc biệt là năm nay.

Nhà họ Cố vừa gây ra một phen náo loạn.

Cả nhà họ Kiều lại càng nghi ngờ lung tung, suốt ngày sợ tài sản của ông rơi vào tay người ngoài.

Kiều Hạc từ sáng đến tối đã ứng phó suốt một ngày.

Vừa mới kiếm được cái cớ để rút về nhà.

Thì cửa đã vang lên tiếng gõ…

Diệp Phi nghe thấy, vết sẹo trên mặt khẽ giật, “Ai thế? Mùng một Tết mà gõ cửa kiểu như muốn gây sự thế?”

Kiều Hạc ngồi trên sofa, híp mắt, không buồn ngẩng đầu cũng đoán ra, “Hai thằng nhóc nhà họ Cố. Ngoài trời bao nhiêu người, không lái xe đến, trừ nhà họ Cố ra còn ai vào đây nữa.”

Lúc này Diệp Phi đã bước ra ban công.

Anh nhìn xuống dưới, quả nhiên là hai đứa nhỏ đang dùng đồ chơi đập cửa…

Khóe miệng Diệp Phi giật giật.

“Thiếu gia, anh là kiểu ‘gả gà theo gà, gả chó theo chó’ sao? Mà cả cái miệng cũng linh vậy?”

“?” Kiều Hạc nhíu mày, mở mắt, “Cậu nói cái kiểu gì thế hả?”

Diệp Phi cười khan lấp liếm, “Học cách lấy lòng thiếu phu nhân ấy mà.”

Vừa dứt lời thì ăn ngay một cái nhìn sắc lạnh của Kiều Hạc.

Diệp Phi vội đánh trống lảng, “Ngoài kia cả nhà họ Cố kéo đến, có cho vào không?”

Kiều Hạc: “…”

Anh nhìn Diệp Phi vài giây.

Rồi quay sang quản gia nói, “Đi nói với Thất tiểu thư nhà họ Cố, bảo là Diệp Phi không cho cô ấy vào.”

“Ơ thiếu gia, sao lại là tôi không cho vào!”

“Vì tôi không dám ngăn.” Kiều Hạc nhún vai, làm bộ chẳng liên quan gì.

Diệp Phi đờ người nhìn thiếu gia nhà mình.

Không ngờ đến cả chuyện này mà cũng bị chơi một vố…

Anh rùng mình một cái, vừa chán nản vừa bất lực đi sắp xếp cho bảo vệ.

“Mau mời thiếu phu nhân tương lai vào, thiếu gia có lời mời!”

Cả đoàn nhà họ Cố kéo vào.

Dẫn đầu là Mặc Thiên, theo sau là một đoàn người hùng hổ.

Vừa vào nhà, Cố Bạch Dã đã phóng ra như tên bắn.

Mặt đầy khó chịu, “Kiều Hạc, ai là thiếu phu nhân tương lai nhà anh?”

Kiều Hạc nghe vậy, liếc Diệp Phi một cái.

Diệp Phi lập tức rụt cổ, tránh ánh nhìn, không dám đối diện.

Kiều Hạc thu lại ánh mắt, nhìn sang Cố Bạch Dã, thản nhiên nói, “Không phải à? Vậy sao cậu vào đây được?”

Cố Bạch Dã khựng lại.

Cứng họng.

Kiều Hạc không nói gì thêm.

Quay sang chúc Tết, “Chú Cố, dì Tô, năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ!” Mặc Thiên cướp lời.

Cô nhìn thấy Kiều Hạc, rõ ràng rất vui.

Khóe môi khẽ nhếch, lộ ra lúm đồng tiền mờ mờ, rồi chắp tay nói, “Kiều nhị, chúc mừng anh sống thêm được một năm!”

Kiều Hạc: “…”

Nụ cười trên mặt anh lập tức cứng lại.

Không biết nên tiếp lời chúc “tốt lành” này thế nào cho phải…

Tô Như Lan vội bước lên giải thích thay, “Kiều Hạc à, con bé Thiên Thiên nói chuyện không khéo, đừng để bụng! Dì cũng chúc con năm mới vui vẻ, năm này qua năm khác đều sống khỏe mạnh!”

Kiều Hạc: “…”

Đúng là một nhà, chẳng nói hai lời khác nhau…

Tô Như Lan chẳng mảy may để ý đến vẻ lúng túng của Kiều Hạc.

Bà đảo mắt một vòng quanh phòng.

Rồi hỏi, “Kiều Hạc, ba mẹ con đâu? Sao chỉ có mình con ở nhà?”

Kiều Hạc đáp thật thà, “Ba mẹ, chị và em gái con ra nước ngoài ăn Tết rồi, không có ở nhà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-352-ca-nha-ho-co-den-chuc-tet-kho-noi-het-loi.html.]

“Ồ…” Giọng Tô Như Lan mang chút thương xót.

“Đứa nhỏ này một mình ở nhà mà không nói một tiếng! Mai đến nhà dì chơi đi, nhà dì đông vui, Tết nhất mà ở một mình thì cô đơn lắm.”

Kiều Hạc kéo khóe môi.

Không biết phải đáp sao.

Ngược lại, Cố Bạch Dã – người vừa bị Kiều Hạc dập tắt khí thế ban nãy.

Lúc này lại có chút đồng cảm.

Cậu ta bước tới, vỗ bốp một cái lên vai Kiều Hạc.

“Thật không ngờ, nhà tôi sáu đứa con trai đều bị ghét, nhà anh một mình mà cũng bị coi là dư thừa. Thôi, mấy hôm tới qua nhà tôi ăn cơm đi, đừng ở nhà làm đứa nhỏ đáng thương.”

Kiều Hạc: “…”

Cả nhà này đúng là… ai cũng giỏi ăn nói thật đấy…

Kiều Hạc bị nhà họ Cố “thăm hỏi” một trận đầy thân thiết.

Ai cũng nhìn anh như một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi.

Tô Như Lan thậm chí còn gọi đầu bếp riêng trong nhà.

Dặn làm riêng vài đĩa sủi cảo cho Kiều Hạc, còn phải nhét cả vàng vào trong, nói là truyền thống nhà họ Cố — ai ăn được vàng thì gặp may!

Tô Như Lan vừa gọi điện thoại, vừa hạ giọng dặn đầu bếp.

“Cho nhiều vào, gói hết số vàng còn lại, tốt nhất là đứa nào ăn cũng gặp may!”

Đứng cách đó không xa, Kiều Hạc nghe hết.

Vịt Bay Lạc Bầy

Anh thở dài bất lực.

Đợi đến khi Tô Như Lan cúp máy, vẫn khách khí cảm ơn, “Cảm ơn dì Tô.” (lần sau đừng gửi nữa thì tốt…)

Đồng hồ càng lúc càng gần đến 0 giờ.

Mặc Thiên không để ý tới bọn họ nữa.

Cô vội chạy tới phòng thờ tổ sư, ôm lấy bài vị của tổ sư gia.

Theo trình tự, Mặc Thiên bày ra mười bảy tấm bài vị trên bàn trà.

Bởi vì, để tạm thời phong tỏa vận may và tài vận nhà họ Cố, dựa vào bản lĩnh của cô là không đủ.

Hơn nữa, nếu không đến lúc bất đắc dĩ, cô không được phép tùy tiện mời thần.

Thế nên Mặc Thiên tranh thủ dịp năm mới, ngày tế bách thần, để cầu xin thần linh hỗ trợ.

Cô đặt lư hương ở chính giữa bàn thờ.

Châm hương trầm, cắm vào lư.

Đầu que hương đỏ au, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Lúc này, toàn bộ ánh mắt trong phòng đều tập trung lên người cô.

Không ai hiểu gì.

Nhưng ai cũng giữ vẻ nghiêm túc, cung kính…

Chỉ còn mười phút nữa là đến giao thừa.

Năm nay, Cố Bắc Thừa – con thứ tư không về ăn Tết.

Thực ra không chỉ năm nay, những năm trước anh ta cũng ít khi về.

Vì Tết là thời điểm hoạt động mê tín diễn ra nhiều nhất, cũng là lúc Cố tứ bận nhất.

Các anh em nhà họ Cố có chút nhớ cậu em.

Cố Thiếu Đình hơi nghiêng đầu, nói với người bên cạnh, “May mà lão Tứ không ở đây. Không thì nhìn Mặc Thiên làm phép, chắc nó gãi tường mất.”

Cố Hoằng Thâm nghe vậy, rút điện thoại ra, mở camera, chĩa thẳng vào Mặc Thiên, “Không sao, quay lại gửi cho nó xem.”

Cố Thiếu Đình bật cười, “Anh đúng là anh ruột. Em trai không về, anh còn ‘đâm’ nó thêm phát nữa.”

Cố Hoằng Thâm dừng tay.

Quay đầu nhìn Cố Thiếu Đình, “Vậy không quay nữa?”

“Quay!”

Cố Thiếu Đình lập tức đáp, còn giúp anh mình chỉnh lại điện thoại, “Quay cho rõ vào!”

Cố Bắc Thừa: Anh trai ơi, tha cho em đi…

Thời khắc đến gần.

Mặc Thiên lại lấy từ túi ra một xấp bùa.

Trên đó đều đã vẽ sẵn phù chú.

Khác với những bùa khác.

Lúc này, những nét chu sa trên bùa đã bắt đầu phát sáng.

Cô hướng về bài vị tổ sư, hành lễ ba lần chín lạy, sau đó chắp tay từ trên xuống, giao nhau trước ngực, lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng vàng — đó là kết ấn của trời đất hợp nhất.

Mặc Thiên giữ ấn, mắt nhìn chằm chằm vào đỉnh lửa trong lư hương.

Mãi đến khi…

Tiếng đếm ngược đón năm mới vang lên từ chiếc tivi…

Loading...