Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 353: Mặc Thiên: Tết rồi, tặng xui xẻo đây!
Cập nhật lúc: 2025-04-15 09:30:48
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong tivi, giọng nữ MC vang lên rõ ràng và êm tai.
Cô ấy đếm ngược từng chữ, mười, chín, tám… ba, hai, một…
“Cạch”
Trong khoảnh khắc đó, tivi tắt, đèn cũng tắt theo.
Ngay cả điện thoại của Cố Hoằng Thâm đang chụp hình cũng tối đen.
Nhưng bên ngoài biệt thự, tiếng pháo nổ rợp trời, pháo hoa tung bay, không khí vui mừng lan tỏa khắp thành phố.
Chỉ riêng trong nhà họ Kiều là tối om như mực, chỉ còn lại tiếng thở khe khẽ và giọng nói vang vọng đầy linh khí của Mặc Thiên.
“Trước mặt tổ sư, Mặc Thiên xin thỉnh phù, tứ phương chi môn, đạo khó cùng tận, cầu tổ sư phù hộ cho pháp thuật của con thành công!”
Nói rồi, cô cầm chỉ dẫn Huyền Thiên bằng cả hai tay, chỉ thẳng vào lư hương.
Thời gian như ngừng trôi trong khoảnh khắc đó.
Tất cả mọi người trong biệt thự đều nín thở, suýt chút nữa quên cả hô hấp.
Ba giây sau.
Chỉ thấy trong bóng tối, ngọn lửa yếu ớt trong lư hương đột nhiên bùng cháy.
Ngay sau đó, một tiếng sét xé trời vang lên.
“Rắc”
Một tia sét giáng xuống, chiếu sáng toàn bộ nhà họ Kiều như ban ngày.
Luồng ánh sáng trắng ấy giáng thẳng vào trước mặt Mặc Thiên.
Ánh sáng chói đến mức khiến mọi người không mở nổi mắt.
Ai nấy đều nhắm tịt mắt lại.
Chỉ nghe “Ùm…”, một tiếng nổ lớn, như thể có gì đó phát nổ, mảnh vụn b.ắ.n tung tóe khắp nơi, ngay cả những người đứng xem từ xa cũng bị ảnh hưởng.
“Trời má! Cái gì thế này!”
“Á á á, động đất à!”
“Mặc Thiên! Chạy mau!”
Người nhà họ Kiều, người nhà họ Cố, không ai biết là ai đang hét lên nữa.
Cả căn nhà nhốn nháo hết cả lên.
Nhưng chỉ vài giây sau…
“Choang”, đèn trong phòng sáng rực trở lại!
Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về “hiện trường vụ án”.
Trời đất ơi…
Chỉ một cái nhìn thôi đã đủ rút cạn m.á.u người ta rồi…
Chỉ thấy tầng hai của nhà họ Kiều bị sét đánh vỡ sàn, bàn trà nát tan, cảnh tượng y như vừa qua một thảm họa thiên nhiên…
Kiều Hạc: Anh hiểu rồi, tại sao Mặc Tiên Tiên lại đặt bài vị tổ sư ở nhà người khác…
Lúc này, Mặc Thiên vẫn đang quỳ trên bồ đoàn.
Khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo của cô bị khói bụi bám đầy, chẳng khác gì tiểu nha hoàn vừa nhóm bếp xong.
Chiếc mũ trên đầu, quần áo trên người cũng te tua đến thảm thương.
Trông chẳng khác gì ăn mày ngoài phố.
Cô im lặng mãi không nói gì.
Tô Như Lan sợ đến phát khiếp, dè dặt bước lên một bước, lo lắng hỏi:
“Mặc Thiên, con có sao không, có bị thương không?”
Một câu nói như kéo Mặc Thiên trở về thực tại.
Chỉ thấy cô cười tươi, để lộ hàm răng trắng nhỏ, vui vẻ nói hai chữ:
“Thành công rồi!”
Mặc Thiên mừng rỡ nhặt tờ phù giấy dưới đất lên.
Chỉ thấy nét chu sa trên phù càng thêm rực rỡ, như được thêm hiệu ứng, ánh lên ánh vàng lấp lánh.
Mặc Thiên vuốt ve tờ phù đầy đắc ý.
Một lát sau, cô ngẩng đầu nhìn về phía người nhà họ Cố.
Người nhà họ Cố bị ánh mắt của cô lia tới, đồng loạt rùng mình…
Mặc Thiên: “Tất cả những ai họ Cố, đừng mong chạy trốn!”
Nhà họ Cố: “……”
Những người mang họ xui xẻo…
Vốn không có quyền phản kháng,
Lần lượt bị Mặc Thiên dán bùa vào mặt từng người một.
Dán rất kỹ lưỡng.
Tờ phù cũng to.
Vừa khít che hết cả mặt.
Ngay cả hai “củ khoai tây” nhỏ đang chạy loạn trong phòng cũng bị dán bùa đầy mặt.
Hai đứa nhóc chịu không nổi, gào toáng lên:
“Cô cô, bắt nạt người ta!”
“Tháo ra đi, con đẹp trai mà!”
Hai nhóc vừa gào vừa gỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-353-mac-thien-tet-roi-tang-xui-xeo-day.html.]
Nhưng tờ phù như có ý chí riêng.
Tay: “Con chạm vào rồi!”
Phù: “Ê, không tháo được đâu!”
Kết quả là hai nhóc cố mãi, cố mãi, vẫn không gỡ được phù ra.
May mà không bao lâu sau, tờ phù như được hấp thụ vào người, tự biến mất.
Ba Cố và mấy anh trai cũng gặp tình trạng y như vậy.
Khi họ còn đang sững sờ nhìn Mặc Thiên, chợt nghe thấy giọng đàn ông vang lên ở cửa phòng khách:
“Surprise! Con về rồi, năm mới vui….Ái da má ơi!”
Câu nói còn chưa dứt, tay còn dang ra chuẩn bị ôm.
Thì mặt đã bị dán bùa vào.
Người đàn ông cao ráo, mặc bộ lễ phục đuôi tôm cực kỳ tinh tế, chỉ cần nhìn dáng người cũng khiến người ta thét lên.
Vịt Bay Lạc Bầy
Không ai khác, chính là Cố Lão Ngũ — Cố Tinh Thần — mới từ tiệc về để đón năm mới với gia đình.
Trên mặt anh dán nguyên tờ phù.
Gỡ mãi không xong, cuối cùng phù cũng tự biến mất.
Mặc Thiên nhìn Cố Tinh Thần, hài lòng nói:
“Anh về đúng lúc lắm.”
Cố Tinh Thần khó hiểu nhìn cô:
“Tiểu Thất, em đang làm cái gì vậy?”
Mặc Thiên nhe răng cười, đắc ý nói:
“Tặng anh một trận đại xui.”
Cố Tinh Thần: “……”
Đầu năm đầu tháng, em gái anh biết “tặng quà” thật đó…
Mặc Thiên không quan tâm ánh mắt của anh, quay sang người nhà họ Cố, trang trọng tuyên bố:
“Năm nay, vận trình của mọi người không thuận. Tốt nhất là ít làm, nhiều nghỉ. Có thể không làm việc thì đừng làm. Không làm thì cùng lắm là không kiếm tiền, chứ mà làm thì chắc chắn lỗ. Nên cứ nằm im thì hơn.”
Người nhà họ Cố: “……”
Cố Hưng Quốc hoang mang hỏi:
“Mặc Thiên à, con đang định làm gì vậy?”
“Cứu họ chứ sao.” — Mặc Thiên trả lời dứt khoát.
Có những điều Mặc Thiên không thể nói rõ.
Sư phụ đã dặn, đừng tiết lộ cho nhà họ Cố cách phá giải vận mệnh của họ.
Sợ rằng họ sẽ dùng thủ đoạn không chính đáng, làm điều thất đức để bảo vệ vận thế của gia tộc.
Nhưng Mặc Thiên lại không biết điều nào nên nói, điều nào không.
Thôi thì… không nói gì hết cho xong.
Thế là, tất cả hành động của cô, trong mắt người nhà họ Cố đều trở thành dạng thế này: [???]
Mặc Thiên mặc kệ vẻ mặt của họ, cô còn phải lập quẻ.
Nhưng giờ, bàn trà nát rồi, bài vị tổ sư cũng rơi hết.
Cô bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, từng cái từng cái nhặt lại bài vị tổ sư.
Vừa nhặt vừa lẩm bẩm:
“Các người đều thành tiên cả rồi, mà pháp lực vẫn nửa mùa, ngay cả bài vị của mình cũng đánh trúng…”
Tổ sư: ……
Cuối cùng cũng thu dọn xong.
Cô thắp hương, khấu đầu.
Lần này, cô ngoắc tay gọi Vạn Kiều và Đồng Anh Tư đến bái cùng.
Nhưng chưa kịp để họ phản ứng, Cố Thiếu Đình đã nhanh chóng bước tới.
Anh cúi đầu thì thầm bên tai Mặc Thiên:
“Tiểu Tư không được, cô ấy là cảnh sát, không thể bái.”
“Ồ.” — Mặc Thiên gật đầu.
Rồi vẫy tay bảo hai người họ đừng đến nữa.
Mặc Thiên thu lại ánh mắt, lấy ra những mảnh vải cháy dở, nâng trên hai tay, rồi hỏi tổ sư:
“Tổ sư đời thứ 17, đồ nhi xin bói quẻ, cầu thần hiển linh.
Con biết hung thủ, nhưng không có chứng cứ, xin hỏi tổ sư, con nên tìm ở đâu?”
Vừa nói, cô vừa cầm thùng gỗ lắc quẻ.
Nhưng lắc mãi không rơi được que nào.
Đang lúc Mặc Thiên tăng lực, tiếp tục lắc, que quẻ vẫn không rơi.
Thì bất ngờ, mười bảy bài vị trước mặt đồng loạt đổ rạp xuống, mặt chữ hướng lên, nằm im trên bàn.
Cố Thiếu Đình nhíu mày khó hiểu:
“Thế này là sao?”
Mặc Thiên chớp mắt, nghĩ một lúc lâu, rồi mơ hồ ngẩng đầu nói:
“Tổ sư của em… hình như xưa giờ toàn đoán bằng mồm, không cần chứng cứ.”
Mọi người: “……”
Truy tìm tội phạm bằng huyền học… bắt người cứ như chơi vậy…