Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 361: Mặc Thiên: Muốn tiền thì không có đâu, mạng tôi cũng không cho!

Cập nhật lúc: 2025-04-17 08:38:25
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quản gia Lý trừng mắt nhìn Mặc Thiên.

“Con nhóc này, đúng là thiếu đức!”

“Tôi không thiếu, chẳng phải ông vừa thấy tôi tích được cả đống công đức đấy sao?”

Quản gia Lý: “…” — Con nhóc này thật ngốc hay đang giả vờ ngốc vậy?

Ông ta tức đến nghiến răng ken két: “Cô bị bệnh thần kinh à? Không hiểu tiếng người đúng không!”

“Hiểu chứ.” Mặc Thiên trả lời nghiêm túc, chớp mắt ngây thơ. “Chỉ cần ông nói tiếng người, tôi nghe hiểu hết.”

Quản gia Lý: ợ…

Xung quanh vang lên tiếng cười nhạo, ngay cả đám người của ông ta cũng không nhịn được mà cười khúc khích.

Quản gia Lý tức đến nỗi mặt đỏ như gan heo, mắt trợn tròn.

Chỉ tay vào Mặc Thiên, nhưng nghẹn mãi không thốt ra được lời nào.

Mặc Thiên thấy ông ta không nói gì, liền ban cho thêm một câu: “Tiền kiếm không sạch thì cũng giữ không được. Đầu năm mới, chúc ông phá sản nhé. Phá tài có khi lại tránh được tai họa đấy.”

Quản gia Lý: “!!!”

Mặt ông ta đỏ bừng, cổ nổi gân.

Nhưng Mặc Thiên chẳng thèm liếc mắt nhìn ông ta, vui vẻ kéo Vạn Kiều và Đồng Anh Tư đi về phía cổng biệt thự.

Người cũng tản đi hết rồi.

Lúc này, ba người họ mới nhìn rõ bên cạnh cổng có treo một tấm biển với ba chữ — Vân Hoa Ốc.

Họ tiếp tục đi vào trong.

Trong sân, từng hàng rào gỗ được dựng lên, trông như một khu du lịch.

Họ buộc phải đi theo hàng rào để tiến vào bên trong.

Điều đó có nghĩa là, họ phải vào căn phòng đầu tiên trước.

Căn phòng đầu tiên được cải tạo từ vài nhà để xe.

Vừa bước vào, Đồng Anh Tư đã hét lên một tiếng kinh hãi.

Bên trong, từng dãy giá trưng bày đầy ắp những con búp bê tà thuật đủ mọi hình dạng, đứng sát nhau, toát ra một luồng tà khí khiến người ta nổi da gà.

Vạn Kiều thì chưa từng thấy loại búp bê này, nên không đến nỗi quá sợ.

Cô quay lại nhìn thấy mặt Đồng Anh Tư trắng bệch, vội vàng đỡ lấy: “Đồng Đồng, em sao thế?”

Nhưng Đồng Anh Tư không nói được lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào những con búp bê đó, hơi thở gấp gáp như lên cơn hoảng loạn.

Mặc Thiên lập tức đưa tay che mắt Đồng Anh Tư lại, dìu cô ra phía cửa, “Đồng Đồng, chị đợi bọn em ở ngoài nhé.”

Khi cảm nhận được ánh nắng mặt trời bên ngoài, Đồng Anh Tư mới dần tỉnh lại.

Mặt cô tái nhợt, một lúc sau mới hít sâu, gật đầu với Mặc Thiên: “Được, chị đợi ở đây.”

Mặc Thiên thấy cô ổn rồi, mới quay trở lại trong nhà.

Vạn Kiều lo lắng hỏi: “Đồng Đồng sao rồi?”

“Không sao.” Mặc Thiên đáp.

Cô đảo mắt nhìn quanh phòng.

Rất nhiều búp bê tà thuật trong căn phòng, được làm thủ công rất tinh xảo, mỗi con đều khác nhau, nhưng vẫn chưa được khai quang, giống hệt con mà Cố Hương Vi từng dùng để hãm hại cô.

Mặc Thiên quan sát kỹ nhưng không thấy gì đặc biệt, định rời khỏi căn phòng.

Nhưng một người đàn ông mặc áo dài phục vụ đứng chắn trước cửa:

“Muốn đi tiếp thì phải mua một con búp bê. Không mua thì mời rời khỏi Vân Hoa Ốc.”

“Hả?” Mặc Thiên nhíu mày, quay đầu nhìn những con búp bê xấu xí đó, “Thứ xấu xí thế này, cho không tôi còn chẳng thèm.”

Người đàn ông nghe vậy liếc mắt khinh thường: “Vậy thì mời rời đi.”

Mặc Thiên: “…”

Vạn Kiều thấy vậy lập tức quét mã chuyển tiền, tiện tay lấy hai con búp bê cỡ nhỏ, rồi kéo Mặc Thiên tiếp tục tiến vào.

Có hai cửa, một là rời khỏi Vân Hoa Ốc, một là đi tiếp vào trong.

Sau khi Vạn Kiều mua búp bê, người đàn ông mới mở cửa cho họ đi vào.

Mặc Thiên suy nghĩ một lúc, rồi đưa búp bê cho Vạn Kiều:

“Chị đợi em ở đây.”

Nói xong, cô đi về phía cửa ra ngoài.

Đồng Anh Tư vẫn đang đợi ở đó.

Mặc Thiên không mang theo búp bê, vì sợ sẽ khiến Đồng Anh Tư hoảng sợ thêm — không hiểu sao những con búp bê này lại ảnh hưởng đến Đồng Anh Tư nhiều như vậy, còn Vạn Kiều thì không.

Mặc Thiên bước ra,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-361-mac-thien-muon-tien-thi-khong-co-dau-mang-toi-cung-khong-cho.html.]

“Đồng Đồng, chị ra ngoài đợi bọn em. Em sẽ cho chị tín hiệu, lúc đó rồi vào.”

Đồng Anh Tư quay đầu nhìn cô, nghi hoặc: “Chị không vào nữa à? Em định ra hiệu thế nào?”

Mặc Thiên gật đầu: “Chị chỉ cần tiếp ứng là được. Em có cách. Giờ chị cứ đi ra đi.”

Đồng Anh Tư không hiểu lý do, nhưng vẫn nghe lời rời khỏi biệt thự.

Mặc Thiên và Vạn Kiều tiếp tục đi vào.

Phòng thứ hai là nơi thắp hương cầu nguyện.

Bên trong có một bức tượng phụ nữ đen sì sì, chẳng có chút vẻ đẹp nào, ngồi giữa phòng.

Trước tượng là một rãnh đá vuông lớn hơn cả tượng — đó là chỗ quyên tiền thắp hương.

Mặc Thiên hiểu rõ, nơi cầu thần vái Phật thì mấy thứ này đều giống nhau.

Lúc này, lại có một người đàn ông mặc áo dài bước ra, chắp tay cúi đầu trước họ:

“Xin cảm tạ quý khách đã tin tưởng Vân Hoa thần bà.”

Nói rồi, hắn ta đưa tay ra hiệu về phía rãnh đá.

Mặc Thiên hiểu ý, rất chủ động lấy tiền từ túi đeo.

Dù tiền giấy đều đã cho Kiều Hạc, nhưng cô vẫn còn vài đồng xu lẻ.

Mặc Thiên đau khổ lấy ra một đồng xu, ném vào rãnh đá, “đinh đoong” một tiếng vang lên.

Ngay khoảnh khắc đó, mắt người đàn ông giật mấy cái liên tục.

Hắn ta không tin nổi vào mắt mình — hơn hai mươi năm rồi, chưa từng thấy ai bỏ xu vào rãnh quyên tiền!

Bên ngoài thì cười khách khí, bên trong thì khinh thường hết cỡ.

Gắng nhịn, hắn ta chỉ tay về phía cửa bên trái: “Hương lễ đã nhận, mời hai vị đi lối này. Mong lần sau quay lại.”

Mặc Thiên nghe xong mím môi, “Chưa đủ à.”

Nói rồi lại móc thêm một đồng xu bỏ vào rãnh.

Người đàn ông tức đến suýt chửi thề!

Hắn nghiến răng, lại chỉ ra cửa bên trái: “Lối này, mời.”

Mặc Thiên đành phải “xả thân” lần nữa, lấy đồng xu thứ ba, ném vào.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Đinh đoong!”

“Mụ già này thu phí cũng không rẻ nhỉ.”

Người đàn ông: “…”

Nhịn không nổi nữa, cuối cùng nổi khùng:

“Thành ý của khách thật quá ít. Ba hào? Bố thí cho ăn mày còn không đủ!”

Lúc này, Vạn Kiều bước lên, lạnh lùng nói:

“Bao nhiêu?”

Người đàn ông không khách sáo, giơ sáu ngón tay.

Quả nhiên nhà giàu thì mạnh tay.

Vạn Kiều không suy nghĩ gì, mở điện thoại chuẩn bị chuyển tiền:

“Cho mã QR đi.”

Mặc Thiên nhìn hai người giao dịch.

Cô chăm chăm nhìn vào điện thoại của Vạn Kiều.

Thấy cô sắp nhập dãy số toàn số 0, Mặc Thiên lập tức ấn tay cô lại.

“Mụ già này không đáng giá chừng đó.”

Nói xong, cô đẩy điện thoại về phía Vạn Kiều.

Rồi Mặc Thiên quay sang người đàn ông:

“Muốn tiền thì không có, mạng tôi cũng không cho.”

“Nói với mụ già đó, nếu bà ta không chịu gặp tôi, tôi sẽ dựng một sạp bói miễn phí ngay trước cửa nhà bà ta. Tôi rảnh lắm, chẳng có việc gì làm, từ nay tôi sẽ là hàng xóm của các người. Kinh doanh của các người, chính là việc của tôi.”

“Hôm nay không đón tiếp tôi? Được, tôi đi, tạm biệt!”

Nói xong, Mặc Thiên quay đi.

Trước tiên, cô còn nhặt lại ba đồng xu của mình trong rãnh đá, rồi mới đi ra ngoài.

Người đàn ông tức đến nghiến răng trong lòng: khách kiểu này đáng bị đưa vào danh sách đen!

Nhưng chưa kịp báo cáo để chặn họ, thì cửa bên phải đột ngột mở ra.

Quản gia Lý bước ra, mặt xám xịt như thấy kẻ thù g.i.ế.c cha.

Nhưng vẫn phải miễn cưỡng chặn đường Mặc Thiên và Vạn Kiều lại, ném ra một câu:

“Hai vị đi lối này, Vân Hoa thần bà muốn gặp.”

Loading...