Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 362: Tìm kiếm tung tích anh linh
Cập nhật lúc: 2025-04-17 08:38:27
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quản gia miễn cưỡng mời hai người vào.
Mặc kệ, Mặc Thiên chẳng phải kiểu người khách sáo.
Cô thản nhiên đi trước quản gia, bước vào cánh cửa bên phải.
Trước khi vào còn không quên giơ giơ con búp bê vu cổ xấu xí trên tay, “Đừng quên thanh toán cho tôi nhé, hai con hết tám trăm tám đấy.”
Nói xong, cô vênh mặt bước vào trong.
Quản gia tức đến dựng tóc.
Gã đàn ông mặc trường bào cũng chưa từng thấy khách nào ngang ngược thế ở Vân Hoa Ốc.
Gã nhìn quản gia, hỏi: “Quản gia Lý, người này là ai vậy?”
Quản gia Lý hừ lạnh một tiếng, khinh thường: “Tự tìm đường chết!”
Vừa mắng, ông ta vừa miễn cưỡng đi theo Mặc Thiên vào cửa bên phải.
Mặc Thiên và Vạn Kiều vào trong biệt thự, quản gia theo sát phía sau.
Vừa qua khỏi cửa chính, đằng sau vang lên tiếng “phịch” — cánh cửa tự động đóng lại.
Biệt thự lập tức chìm vào bóng tối.
Mặc Thiên giơ tay ra, còn thuận miệng chêm thêm một câu thành ngữ: “Ôi, giơ tay không thấy năm ngón.”
Vịt Bay Lạc Bầy
Biệt thự này thực sự quái dị.
Tường nhà đều là những ô cửa kính lớn sát đất, nhưng tất cả đều bị bịt kín, không chừa một khe hở, hoàn toàn không cho ánh sáng len vào.
Hơn nữa, bên trong lạnh đến rợn người, còn lạnh hơn ngoài trời mùa đông, như bước vào một hầm băng.
Vạn Kiều kéo chặt áo khoác, run giọng nói: “Chỗ gì mà âm u lạnh lẽo vậy, có ai sống nổi ở đây không?”
Mặc Thiên đáp bâng quơ: “Loài chuột không thấy mặt trời thì hợp với nơi thế này.”
Nói rồi cô vẫn thản nhiên tiến về phía trước, Vạn Kiều theo sát phía sau.
Qua khỏi hành lang, cuối cùng phía trước cũng có chút ánh sáng le lói.
Chỉ thấy giữa sảnh biệt thự đặt một chiếc bàn, trên bàn cắm ba cây nến, ánh nến yếu ớt đủ để nhìn thấy mọi vật.
Đối diện bàn là một cánh cửa kéo kiểu cổ, đóng chặt.
Hai người bước đến gần.
Bên trong cánh cửa vang lên một giọng nói già nua: “Các người có chuyện gì cần cầu xin?”
Giọng nữ già nua, lạnh lẽo âm trầm.
Mặc Thiên nghe xong, giơ tay muốn kéo cửa: “Lão yêu bà, tôi vào trong nói chuyện với bà.”
Nhưng còn chưa chạm vào cửa thì quản gia đã lao tới chắn ngang.
“Thí chủ, xin đứng ngoài cửa nói chuyện, đây là quy củ. Cứ nói yêu cầu với Vân Hoa thần bà là được.”
Mặc Thiên bị chặn, không vui, nhưng cũng không gây sự.
Cô lui lại một bước, khoanh tay, thử thăm dò: “Tôi muốn phá thai, giá bao nhiêu?”
“Thần bà không—” quản gia định nói.
Mặc Thiên nhíu mày chỉ vào ông ta: “Không hỏi ông, tránh ra. Chúng tôi bỏ tiền ra vào đây rồi đấy.”
Quản gia: “???” Tiền gì chứ?
Chưa kịp phát hỏa thì giọng Vân Hoa thần bà vang lên: “Cô không mang thai, không cần phá thai. Hơn nữa, ta cũng không giúp người phá thai.”
Mặc Thiên nghe vậy, tặc lưỡi hai tiếng.
Không vạch trần bà ta, chỉ hỏi tiếp: “Vậy bà giúp tôi cầu con đi.”
Vừa dứt lời, trong cửa vang lên tiếng cười quái gở, lạnh lẽo của Thần Bà:
“Cô đến cả đàn ông còn không có, cầu con cái gì?”
“Ờ?” Mặc Thiên khinh khỉnh, “Tôi muốn con, đâu có nghĩa là phải cần đàn ông? Nếu có đàn ông, thì con là do bà cho hay do hắn cho?”
Vân Hoa Thần Bà: “…”
Không ai trong phòng trả lời nữa.
Quản gia thấy vậy bực mình, chống nạnh: “Rốt cuộc các người muốn gì? Thần bà rất bận, không rảnh tán gẫu, mời đi cho!”
Ông ta làm động tác mời khách.
Mặc Thiên không buồn nhìn ông ta.
Cô liếc quanh biệt thự một vòng, rồi bất ngờ hít hít mũi: “Nhà này âm khí nặng, hình như có mùi xác chết…”
Vừa nói, cô vừa lấy từ túi ra một lá bùa, làm bộ muốn hành pháp:
“Lão yêu bà, hôm nay tôi làm việc thiện, miễn phí giúp bà trừ tà đuổi quỷ.”
Câu này như khiến thần bà hoảng hốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-362-tim-kiem-tung-tich-anh-linh.html.]
Bên trong cánh cửa vang lên tiếng loảng xoảng đổ vỡ.
Vài giây sau, giọng nói già nua trở nên run rẩy: “Cô rốt cuộc muốn gì, nói thẳng đi.”
Mặc Thiên chẳng khách sáo, hỏi thẳng: “Bà từng giúp người phá thai chưa?”
Thần Bà: “…”
Một lúc sau mới lên tiếng: “Cô muốn hỏi gì?”
Câu này chẳng khác nào thừa nhận đã từng phá thai không ít lần.
Mặc Thiên hừ lạnh: “Dám làm không dám nhận, rùa rụt đầu!”
Thần Bà: “…”
Cô không quan tâm đến cảm xúc trong phòng, tiếp tục hỏi:
“Nói đi, những linh hồn hài nhi bị bà hại chết, giờ ở đâu?”
Thần Bà trả lời giọng trầm: “Đã nhập luân hồi chuyển thế. Kiếp này không được người đời mong đợi, ta đưa bọn chúng đi đầu thai.”
Mặc Thiên nghe xong, ánh mắt bỗng lạnh đi.
“Tôi đang nói tử tế với bà, tốt nhất bà cũng nên nói tử tế với tôi.”
“Bà hại c.h.ế.t những đứa trẻ chưa chào đời, lại còn giữ linh hồn chúng lại nhân gian chịu khổ, bà tưởng không ai biết sao?”
“Tôi hỏi lại lần nữa — anh linh đâu?”
Giọng cô trở nên trầm thấp.
Trong cánh cửa gỗ, gương mặt Thần Bà trở nên khó coi.
Sau một hồi im lặng, bà ta lại lặp lại lời cũ: “Anh linh đã không còn ở nhân gian, đã nhập luân hồi, đi đến—”
Chưa kịp nói hết câu.
Một tờ bùa vàng to bằng bàn tay đột ngột bay vào, dán thẳng vào mặt bà ta.
Thần Bà muốn né, nhưng không kịp, bị bùa dán lên mặt.
Một luồng sức mạnh dữ dội kéo bà ta bay đi.
Cửa gỗ vẫn đóng.
Bà ta đ.â.m sầm vào cửa “rầm” một tiếng, bật tung cửa ra rồi ngã lăn dưới chân Mặc Thiên.
Mặc Thiên cúi đầu nhìn: “Nói, anh linh ở đâu?”
Lão bà thần sắc ủ rũ, thân thể run rẩy.
Chật vật bò dậy dưới đất, lưng cong, thân hình gầy guộc như bà lão tám chín mươi.
Quản gia vội vàng chạy đến đỡ dậy: “Thần bà, bà có bị thương không?”
Bà ta dựa vào lực ông ta mới lồm cồm đứng lên.
Mặc Thiên lúc này mới quay sang, chăm chú quan sát gương mặt bà.
Xem tướng.
Người này thật ra chỉ tầm năm mươi, sáu mươi tuổi.
Nhưng nhìn mặt… e rằng đã quá chín mươi.
Mặc Thiên nhìn chằm chằm một hồi, chợt cau mày:
“Chồng bà c.h.ế.t rồi, còn con trai bà… sắp c.h.ế.t mà không c.h.ế.t được?”
Thần Bà nghe xong, người chao đảo, suýt nữa lại ngã.
Một hồi lâu mới đứng vững, ngẩng đầu nhìn Mặc Thiên.
Lúc này, đôi mắt đen sâu thẳm đã chuyển sang ánh lam u ám.
Bà ta nhe răng cười, trông như ác quỷ trong bóng tối.
“Tôi biết cô lợi hại, tôi đánh không lại cô. Tôi có thể nói hết, nhưng không phải bây giờ. Một tháng sau, hãy đến tìm tôi, tôi sẽ nói toàn bộ sự thật.”
“Không.” Mặc Thiên lạnh lùng từ chối, dứt khoát, “Tôi muốn biết ngay bây giờ.”
Vân Hoa Thần Bà cười — nụ cười như ma quỷ.
Bà ta chắp hai tay nâng lên trước ngực, như đang ôm một đóa sen.
Ngay giữa lòng bàn tay, bất ngờ lóe lên một vầng sáng, tạo thành một vòng ánh sáng.
Chính giữa hào quang, xuất hiện một hố đen như cỗ máy thời gian.
Từ bên trong, vang lên tiếng trẻ con khóc nỉ non, yếu ớt đứt quãng.
Như tiếng cầu cứu cuối cùng trước khi sinh mệnh tắt lịm.
Đôi mắt màu lam u ám của Thần Bà khẽ cong lên.
“Vậy cô hỏi đi, tôi sẽ gọi chúng trả lời cô.”