Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 363: Anh em nhà họ Cố bị phát hiện theo dõi
Cập nhật lúc: 2025-04-17 08:54:12
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc Thiên nheo mắt nhìn cái hắc động kia.
Chỉ mới liếc qua hai lần, cô đã nhíu mày: “Bà định làm gì?”
Vân Hoa thần bà nghe vậy, cười toe toét:
“Coi như cô cũng không ngu lắm! Nhóc con, ta nói cho cô biết, nếu còn dám đến đây quậy, ta sẽ khiến đứa con trai của cô ta—”
Bà ta đột nhiên chỉ vào Vạn Kiều: “… đầu thai vào súc sinh đạo, đời đời bị người ta làm thịt. Còn cô ta, vĩnh viễn không thể mang thai nữa.”
“Bà!” – Vạn Kiều, từ nãy giờ im lặng, lập tức giận dữ trừng mắt – “Đồ súc sinh! Tôi với bà có thù oán gì?”
Vân Hoa thần bà chẳng thèm để ý đến lời mắng chửi.
Bà ta nhìn Mặc Thiên, giọng đầy cảnh cáo:
“Nhóc con, ta biết cô có chút bản lĩnh. Nhưng hiện tại ta không thể nói gì hết. Nếu cô đồng ý, thì hai mươi ngày nữa quay lại. Hai mươi ngày là đủ rồi. Còn nếu không đồng ý, thì đừng hòng biết được gì.”
Nói rồi, bà ta quay sang Vạn Kiều:
“Còn cô, kiếp sau đừng ăn thịt, kẻo lại ăn nhầm chính con trai mình làm món ăn.”
“Khốn kiếp!” – Vạn Kiều tức đến đỏ mặt, giơ túi xách lên định đánh thần bà.
Nhưng đối phương chẳng sợ hãi chút nào.
Ngược lại, bà ta xoay người, tay nâng “liên hoa” hướng về phía Vạn Kiều:
“Cô định tự tay tiễn con trai mình xuống đường sao?”
Nụ cười của thần bà khiến người ta lạnh sống lưng.
Vạn Kiều cuối cùng cũng không dám đánh xuống.
Còn Mặc Thiên thì đứng bên cạnh, suy nghĩ vài giây, lập tức thuận nước đẩy thuyền.
Cô dang tay ra, nhún vai: “Được, tôi đi. Lão yêu bà, hai mươi ngày nữa, bà chuẩn bị sẵn mạng của bà và con bà cho tôi.”
Nói xong, cô kéo Vạn Kiều rời khỏi biệt thự, chẳng hề do dự.
Vừa ra đến cổng, Vạn Kiều vẫn còn chưa hoàn hồn.
Thật ra, trước kia cô chẳng hề biết gì về đám trẻ con, về âm linh.
Cô cứ nghĩ, tụi nhỏ không kịp ra đời, liền yên lành rời đi…
Không ngờ, bọn chúng lại bị nhốt lại, hồn phách bị giày vò…
Khi biết sự thật, mặt Vạn Kiều tái nhợt như tờ giấy.
Đồng Anh Tư vừa dứt cuộc điện thoại, thấy hai người đi ra, vừa nhìn sắc mặt Vạn Kiều đã giật mình:
“Vạn Kiều, sao thế?”
Vạn Kiều nghe tiếng, quay phắt lại, nắm lấy tay Đồng Anh Tư, mắt mở to:
“Đồng Đồng, em biết mấy đứa nhỏ bị nhốt lại không? Em biết không?”
Đồng Anh Tư nghe vậy, tay siết chặt thành nắm đấm, còn khẽ run.
Vạn Kiều cảm nhận được sự thay đổi của cô ấy, đột nhiên ngẩng đầu:
“Em biết, đúng không?”
Đồng Anh Tư cắn chặt môi dưới.
Một lúc sau mới gật đầu thật mạnh:
“Xem như là biết. Từ sau khi con mất, em liên tục gặp ác mộng, cứ mơ mãi, suốt gần bốn năm rồi. Trong mộng, con khóc, bị vây trong nơi lửa cháy, khổ sở vô cùng…”
Vịt Bay Lạc Bầy
“Em cứ nghĩ do bản thân suy nghĩ lung tung, nhưng giờ… có vẻ là thật rồi…”
Vạn Kiều thì hoàn toàn không biết gì, ngơ ngác lắc đầu:
“Tại sao chị không có mộng? Chị chẳng mơ thấy gì cả…”
Hai người ngây người nhìn nhau, như lạc trong sương mù.
Lần đầu tiên, Vạn Kiều cảm nhận rõ con mình đang chịu tội.
Cô lập tức không ổn.
Mắt đỏ hoe, cô không dám nghĩ đến những đứa trẻ còn chưa được sáu tháng trong bụng, bao năm qua đã phải chịu bao đau khổ…
So với Vạn Kiều, Đồng Anh Tư đã được “tiêm trước một mũi vắc-xin”.
Nên cô tỉnh táo hơn.
Hiện giờ còn chuyện quan trọng phải làm.
Lúc nãy, nhân lúc Mặc Thiên và Vạn Kiều vào trong biệt thự, cô đã cho người tra được hồ sơ của Vân Hoa thần bà.
Vân Hoa tên thật là Tào Vân Hoa, được đồn là có thể xuyên âm dương, đoán sinh tử.
Nổi tiếng nhất là nhờ giúp người cầu con, dưỡng thai.
Người ta gọi bà là “thần bà ban con”.
Tín đồ đông đảo, hương khói không dứt.
Nhưng bà ta lại mệnh khổ.
Sinh ra khắc cha, lấy chồng khắc chồng.
Kết hôn chưa được hai năm, chồng đã c.h.ế.t vì tai nạn.
Chỉ để lại một đứa con trai, được nói là thể chất yếu, không chịu nổi ánh sáng mặt trời, từ nhỏ bị nhốt trong nhà, nhiều năm như một.
Đồng Anh Tư kể lại thông tin tra được cho Mặc Thiên nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-363-anh-em-nha-ho-co-bi-phat-hien-theo-doi.html.]
Mặc Thiên nghe xong, cau mày:
“Con trai ốm yếu? Không đúng, con trai bà ta đáng lý đã c.h.ế.t trong tù, phạm tội rất nặng, đã c.h.ế.t từ mười năm trước rồi.”
“Nhưng có điểm rất kỳ lạ… Nhìn tướng mặt người đàn bà ấy, con trai bà ta vẫn chưa c.h.ế.t hẳn.”
Lúc trước nhìn tướng, Mặc Thiên đã thấy có gì đó sai.
Giờ kết hợp thông tin Đồng Anh Tư tra được, lại càng không khớp.
“Chết rồi… mà chưa c.h.ế.t hẳn?” – Đồng Anh Tư ngơ ngác, cái kiểu nói chuyện “đậm chất Mặc Thiên” này, cô hoàn toàn không hiểu nổi.
Nhưng Mặc Thiên chẳng buồn giải thích.
Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời.
Sắp giữa trưa rồi, cô phải quay lại biệt thự xem xét lần nữa.
Cô vội vàng đẩy Vạn Kiều – người vẫn còn thất thần – về phía Đồng Anh Tư:
“Chị đưa Kiều Kiều về trước, em quay lại biệt thự, tạm biệt.”
“Hả? Thiên Thiên—”
“Đi nhanh đi.” – Mặc Thiên lại phất tay,
“Lão yêu bà bảo mình đi là mình đi, sau này mặt mũi mình để đâu?”
Cô lẩm bẩm tự nói.
Rồi quay người vòng ra sau biệt thự.
Đồng Anh Tư không ngăn được, đành đưa Vạn Kiều rời đi trước.
Nhưng khi cô vừa đưa Vạn Kiều lên xe, đã cảm thấy ánh sáng chớp lóe—
Giống như có ai đó đang chụp lén họ.
Đồng Anh Tư khựng chân.
Suy nghĩ vài giây, cô quay lại, giả vờ đang trò chuyện, nhưng ánh mắt thì lơ đãng liếc về phía ánh sáng.
Rất nhanh, cô đã phát hiện được vị trí kẻ rình trộm…
Cố Thiếu Đình đang cầm ống nhòm, đột nhiên hạ xuống: “Xong rồi, hình như bị Tiểu Tư phát hiện…”
Cố Hoằng Thâm: “…”
Đúng là anh cả, lớn hơn một tuổi phản ứng cũng nhanh hơn.
Anh lập tức túm cổ áo Cố Thiếu Đình, kéo anh ta chạy:
“Còn không mau chạy? Cậu đánh lại cô ấy chắc?”
“Dù đánh lại, em cũng không dám đánh…” – huống hồ là không đánh lại thật…
Hai anh em thức thời, lập tức bỏ chạy.
Tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?
Phải kể từ lúc sáng Vạn Kiều và Đồng Anh Tư đến nhà đón Mặc Thiên.
Cố Thiếu Đình tất nhiên biết hôm nay họ đi tìm anh linh.
Sáng sớm, anh còn đề nghị mình làm tài xế chở họ đi.
Đáng tiếc, Mặc Thiên lạnh lùng đáp:
“Hôm nay em bận, không rảnh xem hai người cãi nhau, để hôm khác rồi gây náo đi.”
Nói xong liền bỏ đi.
Lạnh lùng rời đi…
Để lại nhị thiếu gia nhà họ Cố trong ngôi nhà lạnh lẽo.
Cố Thiếu Đình càng nghĩ càng lo.
Nói cho cùng, đứa bé đâu phải chỉ của một mình cô ấy, tại sao anh lại không thể theo?
Chỉ trong vài phút, anh tự tìm được hàng ngàn lý do để thuyết phục bản thân: Anh hoàn toàn có quyền đi theo.
Cuối cùng, tự tẩy não thành công.
Liền chạy thẳng tới gara.
Mà trùng hợp thay—
Anh chưa đến nơi thì đã thấy anh cả lái xe rời khỏi nhà.
Được rồi, hai anh em tâm ý tương thông, lặng lẽ bám theo.
Chỉ là… vẫn không thoát được số phận bị phát hiện.
Hai người nhanh chóng chạy đến xe.
Đột nhiên nghe phía sau có tiếng Đồng Anh Tư hét lớn:
“Cố Thiếu Đình, anh với anh trai anh làm người mà không có tí liêm sỉ nào à?”
“…”
Hai anh em không thèm để ý, bước nhanh hơn.
Nhưng… vừa đến xe, cái cây to bên đường như khom mình chào họ, “rầm” một tiếng đổ xuống.
Đập thẳng vào xe.
Chiếc xe bạc tỷ của Cố Hoằng Thâm trong chớp mắt đã thành đống sắt vụn…
Hai anh em nhìn nhau, cùng nuốt nước bọt, cảm thấy người tiếp theo bị đè nát… chắc là chính mình…