Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 369: Cố Thiếu Đình: Anh cả tôi sinh ra đã không biết cười

Cập nhật lúc: 2025-04-18 12:45:33
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đồng Anh Tư gọi điện báo cháy xong, liền quay đầu hỏi:

“Thiên Thiên, hay nhân cơ hội này báo cảnh sát luôn đi, bắt thẳng con trai bà thầy bói đó. Theo như em nói, gã đàn ông đó đã g.i.ế.c vợ, bị tuyên án tử hình, sao vẫn còn sống?”

Mặc Thiên nghe vậy, ngẩng đầu, khẽ lắc đầu:

“Gã đó mà rời khỏi căn phòng kia thì sẽ hồn phi phách tán, cả âm linh cũng tan theo. Hắn không còn sống nữa đâu, c.h.ế.t rồi. Là lão yêu bà đó dùng tà pháp kéo hắn về từ cõi chết.”

Đồng Anh Tư lập tức cau mày, trong mắt hiện rõ vẻ căm phẫn, như thể muốn lao vào bắt mụ thầy bói ngay lập tức.

Mặc Thiên vẫn ngồi ở ghế sau, tay gõ nhẹ lên con búp bê trong tay, rồi hạ cửa sổ xe xuống.

Cô tiện tay ném hai con búp bê kia vào sân của lão yêu bà kia.

Sau đó, như đang tự lẩm bẩm:

“Bà ta chẳng còn sống được bao lâu nữa.”

“Nhưng cũng không thể để bà ta c.h.ế.t nhẹ nhàng.”

Ngoài khu dân cư.

Cố Thiếu Đình khoác vai Cố Hoằng Thâm, dắt anh băng qua đường, đi đến khu phố thương mại phía trước.

Cố Hoằng Thâm mặt lạnh như tiền: “Lão nhị, cậu định mua nhà ở cạnh bà thầy bói kia đấy à?”

“Suỵt.”

Cố Thiếu Đình đẩy nhẹ gọng kính, nghiêng đầu liếc anh cả một cái đầy tinh quái:

“Anh cả, lát nữa em nói gì, anh cứ nghe là được, đừng lên tiếng. Làm một mỹ nam yên tĩnh thôi.”

Cố Hoằng Thâm: “…”

Cố Thiếu Đình nghĩ một lúc, kéo anh trai lại. Trước tiên mò chìa khóa xe Rolls-Royce từ túi áo khoác của anh cả ra, móc vào ngón tay mình.

Rồi lại cố tình để lộ chiếc đồng hồ giá bằng cả căn hộ trên cổ tay Cố Hoằng Thâm.

Sau cùng, cởi cả khuy áo khoác và khuy vest của anh, chỉ để khoe… khóa thắt lưng da.

Cố Hoằng Thâm nhìn em trai, mặt không cảm xúc: “Hay em phủ luôn lớp vàng lên mặt anh đi?”

“Không cần đâu, mặt anh còn đáng giá hơn vàng.” – Cố Thiếu Đình đáp tỉnh bơ.

Dứt lời, cậu lui ra sau một bước, đánh giá từ đầu đến chân, hài lòng vỗ vỗ vai anh:

“Anh cả, cứ giữ nguyên trạng thái này, rồi im lặng là được.”

Nói xong, cậu đẩy anh đi đến trung tâm môi giới nhà đất trong khu thương mại.

Cố Thiếu Đình lượn qua mấy nơi, vẫn chưa chọn được căn nào ưng ý.

Mãi đến khi họ ghé vào một góc khuất, nơi có một trung tâm nho nhỏ. Bên trong, một cô dì trung niên tóc xoăn đang ngồi xem phim truyền hình cẩu huyết, vừa xem vừa khóc rưng rức.

Cố Thiếu Đình lập tức mắt sáng lên: “Chính là chỗ này!”

Cậu đẩy cửa bước vào.

Dì kia nghe tiếng liền liếc qua hai người một cái, giọng thờ ơ hỏi:

“Các cậu đẹp trai muốn mua nhà hay thuê nhà?”

Cố Thiếu Đình: “???” – Sao thái độ lạ vậy?

Cậu bước đến trước mặt dì, giới thiệu rất chi là chuyên nghiệp:

“Dì ơi, vị này là Tổng giám đốc Cố của bọn cháu, muốn mua nhà.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Dì dùng khăn giấy xì mũi cái soạt, giọng mũi nặng trịch đáp:

“Ồ, muốn mua nhà à? Mấy căn trong khu này đắt lắm, không có năm, sáu triệu thì đừng mơ trả nổi tiền cọc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-369-co-thieu-dinh-anh-ca-toi-sinh-ra-da-khong-biet-cuoi.html.]

Cố Thiếu Đình: “???”

Cậu quay sang nhìn Cố Hoằng Thâm, hạ giọng thì thào:

“Anh cả, anh già rồi nên mặt không ăn điểm nữa hay là anh nghèo rồi nên không đủ sang?”

“Anh còn đánh được.”

“…Vậy thì ổn rồi…”

Cố Thiếu Đình lập tức kéo giãn khoảng cách với anh cả, lại quay về cạnh dì trung niên:

“Dì ơi, Cố tổng của bọn cháu rất giàu, có thể trả thẳng toàn bộ. Dì có căn nào ở dãy biệt thự phía nam khu này không?”

“Không có.” – Dì dứt khoát từ chối.

“Gì cơ? Nhưng cháu thấy mấy căn bên đó đều bỏ trống, chẳng ai ở cũng chẳng ai bán mà?”

Dì nhếch miệng nhướn mày: “Người ta có tiền thì để trống cũng được chứ sao?”

Cố Thiếu Đình: “…”

Cậu còn đang nghĩ xem lừa dì kiểu gì tiếp theo, thì điện thoại trong túi áo vang lên.

Cố Thiếu Đình lấy ra, định tắt đi. Cậu vẫn chưa quen với chiếc điện thoại mới, là quà Cố Lão Ngũ ép mọi người dùng – phiên bản iPhone mạ vàng chói lóa…

Vừa định cất lại, không ngờ dì kia mắt sáng rực.

“Ôi giời ơi, cậu đẹp trai, điện thoại này vàng thật à? Vừa lôi ra là tôi ngửi thấy mùi ngay!”

Cố Thiếu Đình: “…” – Dì này chắc cùng họ với Mặc Thiên mất rồi…

Ánh mắt dì long lanh, cuối cùng cũng chịu rời khỏi ghế.

Dì bước đến trước mặt cậu:

“Cậu vừa nói muốn chọn gì ấy nhỉ? Nói lại tôi nghe xem nào.”

Cố Thiếu Đình: “…”

Cố Hoằng Thâm: “…”

Chả trách dì này không kiếm được tiền…

Tiền tài đi ngang qua trước mặt mà cũng chẳng nhận ra…

Dù sao thì, cuối cùng Cố Thiếu Đình cũng có cơ hội moi tin từ dì.

Đáng tiếc, dù hỏi kiểu gì, dì cũng chỉ lặp lại một câu:

“Không có nhà ma! Không có! Tuyệt đối không có!”

Cố Thiếu Đình: “…”

Cậu thở dài một hơi, liếc nhìn anh cả đang đứng lặng thinh ngoài cửa, mặt lạnh như băng.

Chợt lóe lên một ý tưởng.

Cậu lại quay sang dì, hạ giọng thì thầm:

“Dì ơi, thật ra là thế này…”

“Sếp tụi cháu rất giàu, gia đình có núi vàng núi bạc, mỏ sắt mỏ đồng, cái gì cũng có. Nhưng có một vấn đề… anh ấy không cười được!”

“Chữa thế nào cũng không khỏi! Sau tìm được một đại sư xem mệnh, người ta nói anh ấy bị trúng tà, phải vào ở trong nhà ma đủ 81 ngày mới có thể dùng ‘tà trị tà’, trục xuất tà khí.”

“Nhưng sếp tụi cháu là người có tiếng, không thể để lộ chuyện này. Tụi cháu lùng sục khắp nơi, mới nghe nói khu này có một căn, nhưng ngoài cư dân ra thì chẳng ai biết – kể cả môi giới.”

“Chỉ có những môi giới đẳng cấp vàng như dì, mới nắm rõ thôi! Nên tụi cháu mới đến tìm dì đó.”

“Ồ, thì ra là vậy!”

Dì gật đầu đầy thấu hiểu, quay sang nhìn Cố Hoằng Thâm – trong mắt bỗng dưng hiện lên chút thương cảm…

Loading...