Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 372: Người đàn ông chưa chết, lão yêu bà chết rồi sao?

Cập nhật lúc: 2025-04-18 13:12:57
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt của Mặc Thiên trở nên vô cùng khó coi.

Là loại nghiêm trọng mà chưa ai từng thấy ở cô trước đây.

La Dương nhìn dáng vẻ của Mặc Thiên, mở miệng hỏi:

“Mặc Thiên, m.á.u trên lá bùa này, sao lại… nhạt màu đi rồi?”

Anh còn chưa nói hết câu,

Thì đã nghe Mặc Thiên hét lên: “Đi theo tôi!”

Nói xong, Mặc Thiên xách theo đồ nghề của mình, tay còn lại kéo La Dương chạy ra ngoài, hoàn toàn không cho anh cơ hội từ chối.

Kiều Hạc và Diệp Phi nhìn nhau, cũng nhanh chóng đuổi theo.

Mọi người cùng lên xe.

Mặc Thiên nói với Diệp Phi: “Tới Vân Hoa Ốc.”

Diệp Phi giờ đã quá quen với cái tên này.

Ba ngày chạy tới lui năm lần, không quen sao được!

Anh điều khiển xe như bay về đích.

Mặc Thiên ngồi ở hàng ghế sau, tay cầm tờ bùa dính máu, mắt không rời khỏi vết m.á.u trên đó.

Vết m.á.u đen từng loang đầy lá bùa, giờ đã nhạt thành màu xám tro, như kiểu giấy bị để lâu, bụi bẩn phủ lên.

Lông mày Mặc Thiên nhíu chặt.

Cô trầm tư một lúc, rồi vỗ vai La Dương:

“Chiều nay tôi vừa đếm lại, trong cơ thể người đàn ông kia có 993 linh hồn thai nhi, chẳng phải phải đủ 999 con mới thực hiện được nghi thức sao?”

La Dương cũng rối rắm:

“Đã gọi là pháp thuật ‘Cửu Cửu Quy Nhất’, thì hoặc là 99, hoặc là 999, sao lại có 993? Chẳng lẽ mụ yêu già kia đã làm xong nghi thức?”

Nghe vậy, Mặc Thiên lắc tờ bùa trong tay.

“Xong rồi. Mụ ta đang tiễn hắn đi! Máu nhạt dần tức là linh hồn thai nhi sắp tan biến khỏi thế gian.”

La Dương: “!!!”

Anh tức đến mức không nói nên lời, đ.ấ.m mạnh vào bảng điều khiển xe.

Đó là hơn 900 đứa trẻ chưa kịp chào đời!

Một cuộc tàn sát quy mô lớn, chỉ để nối dài mạng sống cho một tên sát nhân. Mẹ con nhà đó đúng là độc ác vô lương tâm!

Bầu không khí trong xe trở nên vô cùng nặng nề.

Sắc mặt Mặc Thiên chưa từng u ám đến thế.

Diệp Phi liếc nhìn qua gương chiếu hậu, chỉ một ánh mắt, anh lập tức đạp mạnh ga, tăng tốc lần nữa…

Tại Vân Hoa Ốc

Khi Mặc Thiên đến sân sau của Vân Hoa Ốc, cô lao xuống xe như bay.

Khác hẳn với vẻ chậm chạp thường ngày.

Lần này, cô kéo La Dương cùng tiến vào.

Những ngày qua, Mặc Thiên đều tới tổ điều tra đặc biệt báo danh, tiếp xúc nhiều mới phát hiện:

La Dương tuy nhát gan, sợ ma sợ quỷ, nhưng lại giống như một cuốn sách pháp thuật sống—hỏi gì cũng biết.

Chỉ có điều… không dùng được.

Hai người xuyên tường tiến vào biệt thự.

Vừa bước qua cổng, Mặc Thiên sững người.

Tử khí vây kín.

Khác hẳn với lần đến buổi chiều.

Cô chỉ dừng lại vài giây, không kịp nghĩ nhiều, liền kéo La Dương chạy thẳng xuống kho lạnh dưới tầng hầm.

La Dương lo lắng bám sát Mặc Thiên.

Dù ngày nào cũng đi bắt ma, nhưng chẳng ngăn nổi nỗi sợ hãi trong anh…

Chỉ cần có ai thay được anh vị trí này, anh sẵn sàng nhường ngay!

Dựa vào lá bùa của Mặc Thiên, họ nhanh chóng đến được kho lạnh.

Tờ bùa vàng trên tay cô giờ chỉ còn lại một lớp tro mờ nhạt.

Mặc Thiên liếc qua rồi hít sâu một hơi, rồi lấy thêm hai lá bùa xuyên tường, dẫn La Dương vào bên trong.

Vừa vào, La Dương rùng mình vì lạnh, co cổ lại:

“Woa, đây là hầm băng à?!”

Mặc Thiên không để ý đến anh, ánh mắt cô dừng thẳng vào t.h.i t.h.ể nam nhân đang nằm dưới đất.

Gã đàn ông c.h.ế.t trừng trừng mắt, gương mặt tím tái, cơ thể cứng đờ, rõ ràng không phải vừa mới chết— mà đã c.h.ế.t được một lúc rồi.

Mặc Thiên nghiến răng, cúi xuống cạnh gã đàn ông,

ngón tay mang theo khí thế mạnh mẽ điểm lên đỉnh đầu hắn.

Nhưng vừa chạm vào— cô sững người.

Linh hồn hắn đang tan biến!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-372-nguoi-dan-ong-chua-chet-lao-yeu-ba-chet-roi-sao.html.]

Không phải hấp thụ linh hồn thai nhi để bước vào luân hồi, mà là kéo theo cả 993 linh hồn… tan biến hoàn toàn!

Mặc Thiên lập tức nhận ra có điều không ổn.

Gã đàn ông này thật sự sắp c.h.ế.t hoàn toàn.

Không phải lão yêu bà đang tiễn hắn đi, mà là mụ không còn giữ được hắn nữa—linh hồn hắn đang tiêu tan!

La Dương cũng nhận thấy linh hồn khác thường, ngạc nhiên hỏi:

“Không phải đi vào luân hồi, mà là hồn phi phách tán, vĩnh viễn không đầu thai sao?!”

Mặc Thiên rút tay lại, giải thích:

“Hắn chưa đủ số lượng linh hồn, không hiểu sao lão yêu bà không giữ được nữa. Bây giờ phải cứu bọn trẻ trước!”

Nói xong, cô rút từ túi ra một lá bùa khác, bay thẳng tới dán lên mặt gã đàn ông.

Cô định khống chế linh hồn trước, nhưng phát hiện hoàn toàn vô dụng.

Linh hồn gã đàn ông như khói mỏng, đã tan gần hết, không thể giữ lại.

Cô liền thử cướp lại các linh hồn thai nhi.

Nhưng vừa làm phép, lập tức thu tay.

Mặc Thiên cau mày nhìn La Dương:

“Không được, ép hồn sẽ khiến cả hắn và lũ trẻ tan nhanh hơn.”

Nghe vậy, La Dương vẫy tay:

“Để tôi làm!”

Mặc Thiên quay lại nhìn, tuy không quá tin tưởng, nhưng giờ cô cũng hết cách, nên lui về sau, nhường chỗ.

La Dương đứng trước thi thể, bày thế,

“Trong sách cổ tôi từng học qua một chiêu: Hộ Hồn Đại Pháp. Tôi sẽ dùng nó bảo vệ linh hồn hắn!”

Anh nghiêm túc bắt đầu thực hiện, một loạt động tác giống như… nhảy múa điên cuồng.

Mặc Thiên đứng cạnh, nhìn từng động tác của La Dương ghi nhớ kỹ trong đầu.

Kết thúc bài “múa”,

La Dương hô to: “Vương Thiên Huy, hồn về!”

Không có phản ứng.

Anh hô lại lần nữa.

Vẫn không có gì xảy ra.

La Dương ngẩn ra.

Không thể nào, anh nhớ rõ từng bước cơ mà? Sai chỗ nào?

Không chịu thua, anh làm lại lần ba…

Vịt Bay Lạc Bầy

Vẫn vậy. Ngoài thời gian đang trôi, mọi thứ như c.h.ế.t lặng…

Mặc Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào lá bùa rơi dưới đất.

Máu ở giữa sắp tan hết, chuẩn bị chuyển về màu vàng nguyên thủy…

Không còn kịp nữa!

Cô không thể đợi thêm, liền vẫy tay:

“Tránh ra!”

Mặc Thiên đứng vào chỗ vừa rồi của La Dương, bắt đầu lặp lại toàn bộ động tác trong đầu, nhưng khi cô làm thì… mỗi động tác đều mượt mà như múa võ, có cảm giác mỹ lệ như hòa quyện giữa võ đạo và nghệ thuật.

Kết thúc một lượt, cô hét lớn:

“Vương Thiên Huy, hồn về!”

Bỗng nhiên, không khí trong phòng như co rút lại - gã đàn ông trên đất toàn thân run lên.

Mắt - mở ra!

La Dương: ???

Anh nhìn gã đàn ông rồi nhìn Mặc Thiên:

Khoan đã… không phải ban nãy anh làm y chang sao???

Sai chỗ nào rồi?!

La Dương mơ hồ.

Vương Thiên Huy vừa tỉnh dậy, vẫn còn ngơ ngác, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Cho tới khi nhìn vào mắt Mặc Thiên, hắn liền quát lớn:

“Cô đã làm gì tôi?!”

Mặc Thiên không trả lời.

Ánh mắt cô nhìn lên trần nhà một cách vô định.

Cô phát hiện, người đàn ông này đã sống lại.

Nhưng trong biệt thự vẫn tràn ngập khí tử dày đặc…

Vậy nên, người c.h.ế.t không phải hắn.

Mà là lão yêu bà kia?!

Loading...