Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 374: Mặc Thiên – Các con, phải chết thử một lần
Cập nhật lúc: 2025-04-18 13:13:01
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vào lúc một giờ sáng có người báo án, nói rằng tại một khu dân cư đã xảy ra vụ án mạng.
Cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, phát hiện một t.h.i t.h.ể phụ nữ và một t.h.i t.h.ể nam giới đã c.h.ế.t từ rất lâu. Khi kiểm tra t.h.i t.h.ể nam, pháp y giật mình đến mức sợ dựng tóc gáy – không ai có thể tin nổi người đàn ông này đã c.h.ế.t được mười năm.
Dưới điều kiện bảo quản bình thường trong tủ lạnh, t.h.i t.h.ể lại giống như mới c.h.ế.t gần đây. Cơ thể thậm chí còn chưa cứng lại. Hiện tượng kỳ lạ này vượt ngoài hiểu biết của khoa học hiện tại, không cách nào lý giải.
Trong khi cuộc điều tra tại hiện trường vẫn đang tiếp tục, một nhóm cảnh sát khác đã dựa vào thời gian tử vong của Tào Vân Hoa để tra ra những người từng xuất hiện ở hiện trường vào khung thời gian đó.
Tưởng rằng nửa đêm chẳng ai qua lại, nếu có người vào nhà cũng phải lén lút.
Kết quả mở camera ra xem, không chỉ có người… mà còn là hai nhóm khác nhau?
Hơn nữa đều đi ngay dưới camera, ngang nhiên mà đến, ngang nhiên mà đi.
Tuy nhiên, khi Mặc Thiên vào biệt thự, camera đột nhiên bị nhiễu, toàn là vạch nhiễu mờ mịt như bị can thiệp kỳ lạ.
Cố Hương Vi là người đến trước, Mặc Thiên đến sau. Dựa vào thời gian tử vong ước tính, thì rõ ràng hai nhóm người này là trọng điểm nghi ngờ.
Cảnh sát quyết định điều tra.
Bên phía Cố Thiếu Đình lập tức nhận được tin.
Vừa nghe xong, phản ứng đầu tiên của anh chính là gọi cho Mặc Thiên!
Cô nhóc kia mà hành động nửa đêm thì chắc chắn là có chuyện cực kỳ khẩn cấp.
Nhưng cảnh sát cũng không thể không làm theo thủ tục.
Vì vậy, Cố Thiếu Đình đành mạo hiểm phạm quy, lén gọi điện thoại cho cô nhóc bướng bỉnh kia.
“Làm nhanh lên! Cảnh sát đến thì không được đánh người!!!”
Giọng của Cố Thiếu Đình vang lên trong điện thoại:
“Thiên Thiên, nếu em có chuyện gì thì làm nhanh lên. Cảnh sát sắp tìm các em để hỏi chuyện. Nhớ kỹ, dù cảnh sát nói gì, cũng phải nghe lời, đừng ra tay, tuyệt đối đừng ra tay!”
Anh trai già này chỉ thiếu nước túm tai Mặc Thiên, khắc mấy chữ “đừng ra tay” vào đầu cô.
Mặc Thiên thì chẳng thèm để tâm.
Cô đáp gọn lỏn một tiếng:
“Ừ.”
Sau đó đổi đề tài luôn:
“Thế Cố Hương Vi đi làm gì?”
Cố Thiếu Đình nghẹn lời.
Không nghe được câu đảm bảo từ cô, anh chỉ có thể thở dài. Nhưng vẫn trả lời:
“Không rõ, nhìn thì giống như đến g.i.ế.c người.”
Giọng anh không chắc chắn lắm, vì mọi chuyện đều quá trùng hợp.
Mặc Thiên nghe xong, trầm ngâm vài giây, rồi lạnh nhạt đáp:
“Biết rồi.”
Nói xong thì cúp máy cái rụp.
“Ê—”
Cố Thiếu Đình vẫn còn muốn dặn thêm mà bị dập máy thẳng mặt…
Anh chán nản, nhưng vẫn nhanh chóng rửa mặt thay đồ rồi lao đến cục cảnh sát.
Mặc Thiên nhìn đồng hồ, suy nghĩ trong chốc lát rồi quyết định dẫn theo Vũ Tuyết.
Cô không còn thời gian để làm phép tại đây.
Lỡ như chưa kịp cứu được anh linh, mà cảnh sát đã tới thì sao?
Lúc ấy, là ra tay, ra tay, hay ra tay?
Không được chậm trễ nữa.
Mặc Thiên lập tức kéo tay Vũ Tuyết lên xe.
Lần này La Dương đề xuất đổi xe khác, ý kiến đó được mọi người nhất trí.
Thế là Mặc Thiên và đám người Kiều Hạc tách nhóm.
Cố Bạch Dã lái xe đưa Mặc Thiên và Vũ Tuyết rời khỏi bệnh viện.
Còn Kiều Hạc và Diệp Phi thì làm… mồi nhử.
Diệp Phi lái xe trên đường, vừa lái vừa thấp thỏm hỏi:
“Thiếu gia, có phải Mặc đại sư thực sự ra tay g.i.ế.c thần bà kia rồi không…”
Kiều Hạc nhướng mày:
“Cậu biết từ ‘giết người diệt khẩu’ không?”
“Hả? Thật sự là Mặc đại sư!!!” – Diệp Phi hét lên
“Không—”
Giang Hạc nghiêng người về phía trước, cúi sát vào tai Diệp Phi thì thào:
“Là cậu biết quá nhiều rồi—”
Vịt Bay Lạc Bầy
“Á!”
Diệp Phi rụt cổ lại, bị hơi thở sau tai dọa đến mức suýt không giữ nổi tay lái, chiếc xe uốn thành chữ S trên đường.
May mà đang đêm, không có xe nào khác.
Anh ta vội giữ tay lái, thở phào nhẹ nhõm:
“Thiếu gia, anh học cái xấu từ thiếu phu nhân rồi!”
Lời còn chưa dứt…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-374-mac-thien-cac-con-phai-chet-thu-mot-lan.html.]
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên phía sau.
Quả nhiên là cảnh sát đến áp giải về đồn điều tra.
Không thấy Mặc Thiên trong xe, cảnh sát cũng không tỏ ra vội vã.
Chỉ hỏi theo đúng thủ tục:
“Cảnh sát La và cảnh sát Mặc đi cùng các anh đâu rồi?”
Nghe cách xưng hô này, Giang Hạc phản ứng cực nhanh.
Lập tức đáp:
“Hai vị cảnh sát đó nói có vụ án khác cần xử lý, nên đã xuống xe ở bệnh viện phía trước rồi.”
“Ồ—Vậy hai người theo chúng tôi về đồn lấy lời khai trước nhé.”
Cảnh sát cũng không hỏi thêm gì, không đi về phía bệnh viện, mà đưa thẳng Kiều Hạc và Diệp Phi về đồn.
Bên này, Mặc Thiên và mọi người đến nhà hỏa táng.
Trời vẫn còn tối đen, nơi đây âm u rợn người.
Cố Bạch Dã nắm tay Vũ Tuyết, cảnh giác nhìn xung quanh:
“Thiên Thiên, hay đợi trời sáng rồi quay lại?”
Mặc Thiên nghe xong lùi hai bước, giật tay Vũ Tuyết từ tay anh.
Chỉ tay vào xe:
“Anh đợi ở ngoài. Kẻo lát nữa em còn phải đi cứu anh.”
Nói xong liền kéo Vũ Tuyết sải bước đi vào.
Cố Bạch Dã: “…”
Anh ngượng ngùng gãi mũi, rùng mình nhìn chỗ âm u phía trước, nhưng vẫn hít sâu một hơi rồi bước theo.
Hiện chưa đến giờ làm việc, bên trong hoàn toàn im lặng.
Nhưng trong mắt La Dương và Mặc Thiên thì lại náo nhiệt vô cùng.
Nếu nơi này có hạn chế lưu lượng, thì ban đêm nhất định phải cấm thêm khách ma vào, kẻo kẹt đường.
May mà nhóm Mặc Thiên không chiếm không gian trên không.
Cả nhóm đi qua cửa phụ, tiến thẳng đến khu lò hỏa táng.
Mặc Thiên cần ngọn lửa lớn và dữ dội.
Cô muốn dùng hai búp bê vu cổ giả làm hai đứa trẻ đã chết, thiêu trong lửa lớn để mở ra cánh cổng nạp linh hồn.
Nhưng lúc này, không lò nào mở cả.
Nhìn ống khói thì biết – c.h.ế.t lặng cả rồi.
Cửa chính bị khóa nhiều lớp.
Mặc Thiên nhớ lại, lúc vào đã thấy có bác bảo vệ trực ở cửa.
Cô xoay người muốn quay ra gọi người.
“Ê, khỏi gọi!” – La Dương ngăn cô lại.
Anh ta vỗ n.g.ự.c tự hào:
“Tôi biết đốt lò!”
Ba người đồng loạt quay lại nhìn anh.
Mặc Thiên:
“Cái đó anh cũng biết?”
La Dương cười ngượng:
“Chơi với người c.h.ế.t quen rồi. Ngành mai táng tôi đầu tư đủ loại, không thiếu trò gì…”
“Ờ, còn thường xuyên đến đây… nhặt tro cốt.”
Công việc của La Dương đa dạng và kỳ dị, không thể ghi hết vào báo cáo.
Dù sao anh ta nói biết làm, Mặc Thiên cũng không đi gọi người nữa.
Cô dán mấy lá bùa xuyên tường lên cổng sắt, mọi người bước vào.
La Dương rất thành thạo, vào ngay phòng kỹ thuật.
Mặc Thiên và nhóm ở ngoài đợi khoảng mười phút.
Nghe thấy tiếng máy móc rì rào vận hành.
Qua tấm kính, thấy lò bắt đầu bốc cháy.
Lúc này Mặc Thiên mới móc hai búp bê vu cổ từ túi ra, xoay người nói với Vũ Tuyết:
“Em cần hai sợi tóc của chị.”
Vũ Tuyết vẫn căng thẳng, nhưng sau vài giây ngập ngừng, không do dự mà nhổ tóc mình, đặt vào lòng bàn tay, đưa cho Mặc Thiên:
“Cho em, Thiên Thiên.”
Mặc Thiên không nhận trực tiếp, mà chụm hai ngón tay lại, xoay cổ tay một cái, phẩy về phía búp bê.
Sợi tóc như có linh hồn, bay thẳng vào n.g.ự.c hai búp bê.
Búp bê bỗng bật lên một cái, tròng mắt đen lấp lánh ánh sáng kỳ dị.
Mặc Thiên cất búp bê lại.
Lấy thêm hai lá bùa nữa từ túi đeo.
Cô nắm bùa trong tay, ngước mắt nhìn thẳng vào Vũ Tuyết:
“Bây giờ, em sẽ để các con… c.h.ế.t thử một lần.”