Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 375: Tất cả các linh hồn trẻ sơ sinh đã được cứu ra!

Cập nhật lúc: 2025-04-18 13:13:03
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Câu nói đó, với Vũ Tuyết, chẳng khác nào một bàn tay siết chặt cổ họng, khiến cô ngay lập tức không thể thở nổi.

Cô hít một hơi thật sâu.

Sau vài lần, cô mới nhắm mắt lại, gật đầu thật mạnh.

Có một cảm giác như kiểu: rút đầu thì chết, đưa đầu ra cũng c.h.ế.t — một sự chấp nhận số phận.

Mặc Thiên không chần chừ thêm.

Cô nhẹ nhàng ném bùa chú ra, dán lên bụng Vũ Tuyết — mỗi bên một lá.

Tờ bùa màu hồng khẽ rung ba cái, rồi biến mất.

Mặc Thiên căn thời gian, nghiêm túc nói với Vũ Tuyết:

“Trong vòng hai tiếng, chúng sẽ tỉnh lại!”

Lần làm pháp này, Mặc Thiên vô cùng thành tâm.

Thậm chí còn lấy bức họa tổ sư trong túi ra, đặt trước lò hỏa thiêu, cung kính bái lạy.

Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong,

Cô mới ném hai con búp bê vu cổ vào lò.

Lò thiêu được bịt kín, không có một khe hở nào.

Nhưng búp bê vẫn dễ dàng xuyên qua vách lò, bay vào bên trong.

Dù không nhìn thấy, nhưng khoảnh khắc ấy, tim Vũ Tuyết như treo lên tận cổ.

Bụng cô lúc này không hề động đậy.

Trước đó, vì nửa đêm tỉnh giấc, hai nhóc trong bụng còn quậy tưng.

Vậy mà giờ, cả hai lại yên ắng đến đáng sợ.

Sự yên lặng đột ngột đó, giống như tai bị bịt lại, khiến người ta chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập.

Vũ Tuyết như đang mơ.

Cố Bạch Dã nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

Lúc này, anh chẳng còn sợ ma nữa, dường như gom hết can đảm, chỉ muốn bảo vệ Vũ Tuyết và đứa trẻ.

Tất nhiên, nếu có thêm chút bản lĩnh thì anh còn muốn bảo vệ cả cô em gái nhỏ nhà mình nữa.

La Dương thì đứng một bên hộ pháp cho Mặc Thiên.

Chủ yếu là… không làm gì cả, chỉ cần đứng đó thôi.

Tất cả đều nín thở, chờ đợi Mặc Thiên hành động.

Mặc Thiên nhắm chặt mắt, hai tay kết ấn theo tử vi quyết, bất động như nhập định.

Chờ đợi trong yên tĩnh…

Rồi đột nhiên, từ trong lò vang lên một tiếng “bụp” trầm đục.

Mặc Thiên lập tức niệm chú, triệu hồi hồn phách của Vương Thiên Huy từ chiếc nhẫn.

Vương Thiên Huy bị kéo ra bằng một sức mạnh dữ dội, vẻ mặt hoảng loạn.

Vịt Bay Lạc Bầy

Hắn còn chưa nhận ra mình đã thật sự chết.

Hắn gào lên với Mặc Thiên:

“Cô muốn làm gì?! Thả tôi về! Tôi sắp được đầu thai rồi! Tôi sẽ được làm đại thiếu gia nhà giàu! Mẹ tôi sẽ g.i.ế.c cô! Bà ấy sẽ g.i.ế.c cô thật đấy!”

Vương Thiên Huy còn không biết, mẹ hắn cũng đã là một cái xác lạnh.

Mặc Thiên mặc kệ những lời la hét đó.

Cô nâng một đóa sen trên tay, thi triển pháp thuật theo cách ghi chép trong cổ thư, và theo dáng thế của lão yêu bà trong ký ức.

Theo từng động tác tay của cô, gió lốc nổi lên từng cơn trong phòng thiêu.

Ngọn lửa trong lò bùng lên, cháy dữ dội hơn bao giờ hết.

Vương Thiên Huy sững sờ nhìn cái lò đó, mãi mới nhận ra điều gì đang diễn ra, hét toáng lên:

“Cô đốt ai vậy?! Cô đốt thân thể tôi à?! Tôi liều mạng với cô! Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi! Cứu con!!”

Một người c.h.ế.t lúc ngoài ba mươi, giờ khóc như một đứa trẻ sơ sinh.

Tiếng khóc gào thảm thiết đến đau tai, đến tuyệt vọng.

Nhưng chẳng bao lâu, hắn không thể khóc nổi nữa.

Bởi vì trước n.g.ự.c hồn phách hắn hiện ra một cái lỗ đen, như một cơn lốc xoáy đang hút hết mọi thứ — nhanh và dữ dội.

Vương Thiên Huy cúi đầu, trố mắt nhìn cái hố.

Chỉ thấy từng bóng nhỏ mờ mờ, trắng nhạt, trong suốt — các linh hồn trẻ con — bay về phía chiếc nhẫn trên tay Mặc Thiên.

Hắn vội đưa tay chộp lấy, nhưng chả chộp được gì, “Cái quái gì thế này? Chỉ còn sáu đứa nữa là tôi sống lại rồi! Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi!”

Mặc Thiên mặc kệ hắn gào thét, tập trung toàn bộ tinh thần vào cái khe nạp linh hồn đó.

Cô ra sức hút các linh hồn về.

Trong chiếc nhẫn, Cố Tư Niên dang tay, bên trái ôm một đứa, bên phải nhận một đứa, suýt khóc:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-375-tat-ca-cac-linh-hon-tre-so-sinh-da-duoc-cuu-ra.html.]

“Tiểu tổ tông à, tôi không phải là v.ú em! Cháu mang về lắm trẻ thế này tôi làm sao xoay xở!!”

Mặc Thiên không trả lời.

Tiếp tục hút hồn.

Vương Thiên Huy phát điên, cố nhét tay vào che cái lỗ đen, nhưng chẳng có tác dụng gì!

Từng đứa trẻ bay ra ngoài.

Đó đều là… mạng sống của hắn!

La Dương c.h.ế.t sững trước cảnh tượng đó, càng cảm thấy thế giới này thật sự quá kỳ lạ…

Mặc Thiên rõ ràng sinh ra là để học huyền học!

So với La Dương, Vũ Tuyết và Cố Bạch Dã – hai người không thấy được gì – chỉ có thể cảm nhận những luồng khí hỗn loạn trong phòng.

Cặp vợ chồng trẻ siết c.h.ặ.t t.a.y nhau, cầu mong mọi chuyện suôn sẻ.

Khi Mặc Thiên đang bận rối lên, thì ngoài phòng thiêu, vang lên tiếng đàn ông già nói:

“Cảnh sát ơi, đây làm gì có ai vào đâu!”

Ông lão trực ban khẳng định với cảnh sát rằng trong nhà hỏa táng tuyệt đối không có ai.

Ít nhất là… không có người sống.

Nhưng cảnh sát đã nghe thấy tiếng máy chạy trong lò.

Họ ra hiệu cho ông cụ, “Mở cửa đi, cụ.”

“Hả? Cháu nói gì cơ?”

Hóa ra ông cụ bị nặng tai, chẳng nghe thấy gì.

Cảnh sát phải dùng tay ra hiệu.

Lần này, ông mới hiểu.

“Đã bảo là không có mà!” ông cụ càu nhàu, nhưng vẫn mở từng ổ khóa ngoài cánh cổng sắt, “Chỗ này ai mà dám vào, mấy kẻ xấu mà chui vô đây, sớm muộn cũng gặp báo ứng!”

Ông vừa lẩm bẩm, vừa mở cánh cổng to.

Muốn chứng minh rằng mình nói thật.

Nhưng vừa mở ra, liếc vào trong — “Aaaa!”

Một tiếng hét chói tai vang lên.

“Ma! Ma! Tôi đi báo cảnh sát! Các đồng chí cảnh sát, bắt ma đi!”

Cảnh sát: “…”

Hai viên cảnh sát nhìn nhau, rồi nhìn vào trong thấy Mặc Thiên đang bận rộn làm gì đó.

Im lặng mấy giây, một người nhẹ ho một tiếng, “Khụ, ở đây không ai cả. Chúng tôi đi xem chỗ khác, không có mới quay lại.”

Nói xong, hai người cảnh sát vội kéo ông cụ hét om sòm đi hướng khác.

Hai cảnh sát đó, chính là lính dưới trướng tổ trưởng Khâu – Tiểu Đào.

Nếu không nhờ Mặc Thiên cứu từ tay yêu quái trước đó, có lẽ giờ Tiểu Đào đã là một phần của lò thiêu này rồi.

Sau khi họ đi, trong phòng thiêu chỉ còn lại tiếng máy móc chạy.

Hồn phách của Vương Thiên Huy đã mờ tới mức gần như tan biến, khóc không ra nước mắt, cố gắng bắt lấy những hình bóng mờ nhạt nhỏ bé kia, nhưng không được – một cái cũng không bắt được.

Hắn cảm thấy mình đang bị rút cạn.

Cái lỗ đen trước n.g.ự.c như muốn hút hết hắn vào.

Mặc Thiên cũng không khá hơn.

Trán cô đầy mồ hôi to bằng hạt đậu, không ngừng nhỏ xuống.

Cố Bạch Dã nhìn cô chằm chằm.

Anh chưa từng thấy cô em gái nhỏ này mệt đến thế.

Dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh nhận ra — cô đang dùng cả tâm huyết để làm chuyện này.

Khi Mặc Thiên nói sẽ dùng hai đứa bé để cứu lấy linh hồn của con trai hai chị dâu, Cố Bạch Dã không hề do dự.

Anh biết, nếu không phải bất đắc dĩ, Mặc Thiên sẽ không bao giờ làm vậy.

Cô nhóc tuy lộn xộn, nhưng lương thiện, chính trực,

Tuyệt đối sẽ không lấy mạng người để đánh cược.

Cố Bạch Dã thở dài một hơi, lặng lẽ lạy hết tổ sư gia của Mặc Thiên trong lòng.

Ngoài kia vẫn vang tiếng cảnh sát tìm người.

Ông lão vẫn gào lên, “Các anh không thấy à? Bốn người! Bốn người đấy! À không, bốn con ma! Bốn con ma!!!”

Giữa những tiếng ồn đó, Mặc Thiên cuối cùng cũng rút được 993 linh hồn trẻ sơ sinh từ cơ thể người đàn ông kia.

Nhưng, ngay khoảnh khắc thu pháp xong —

Cô phun ra một ngụm m.á.u tươi.

“Thiên Thiên!”

“Mặc Thiên!”

Loading...