Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 376: Các bé chưa tỉnh, kể truyện ma cho nghe

Cập nhật lúc: 2025-04-19 13:42:47
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba người lao về phía Mặc Thiên, đầy vẻ lo lắng.

Lúc này, sắc mặt của Mặc Thiên tái nhợt, mồ hôi lạnh rịn đầy trán, hoàn toàn không giống với dáng vẻ khỏe mạnh, đầy sinh khí thường ngày. Nhìn ra được, lần dùng pháp thuật này đã tiêu tốn rất nhiều tâm lực của cô.

Cố Bạch Dã đưa khăn giấy ra muốn giúp cô lau vết máu: “Thiên Thiên, em không sao chứ?”

“Không sao.” Mặc Thiên đáp đại một câu.

Cô nhận lấy khăn giấy, lau sạch m.á.u ở miệng, rồi liếc về phía hồn ảnh mờ nhạt đến mức gần tan biến giữa không trung, mắng: “Đồ quỷ thối, oán khí trên người nặng như vậy, lúc sống chắc làm không ít chuyện thất đức.”

Lần này Mặc Thiên phải tốn sức như thế là vì oán khí trên người Vương Thiên Huy quá nặng.

Mỗi đứa trẻ bị hắn bắt hồn cũng bị nhiễm oán khí theo.

Nhưng thời gian gấp gáp, Mặc Thiên không kịp hóa giải oán khí, chỉ có thể dựa vào linh lực của mình để cứu lấy các linh hồn trẻ nhỏ, mới dẫn đến tổn hại nguyên khí.

Mặc Thiên liếc Vương Thiên Huy bằng ánh mắt đầy ghét bỏ, còn hắn thì nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn lại:

“Trả lại cho tao! Đó là của tao! Nếu mày không trả, mẹ tao nhất định sẽ lấy mạng mày, xé xác mày ra ném xuống hố phân!”

Hắn gào thét bất mãn.

Mặc Thiên nghe vậy, lạnh lùng nói: “Mẹ mày cũng…”

Mặc Thiên đang định nói “Mẹ mày c.h.ế.t rồi”, nhưng lại dừng lời nửa chừng, đổi giọng thành giễu cợt:

“Còn trông chờ vào mẹ mày à? Mẹ mày cũng không cần mày nữa rồi! Bằng không sao mày chết? Là bà ta thấy mày là gánh nặng, không muốn giữ lại đấy!”

“Mày nói láo!” Vương Thiên Huy gào như điên, dữ dằn hơn cả chó hoang, “Mẹ tao sẽ không bỏ rơi tao! Bà ấy sẽ cứu tao! Tao liều mạng với mày…”

Hắn chửi rồi lao về phía Mặc Thiên như điên. Nhưng hắn chỉ là một bóng ma, có thể làm được gì? Dù có lao vào Mặc Thiên, xoay quanh bao nhiêu vòng, cũng không hề hấn gì.

Mặc Thiên thì chẳng còn kiên nhẫn, không muốn nghe hắn la hét nữa. Cô xoay ngón tay, lập tức thu hắn vào chiếc nhẫn.

Cô gõ nhẹ lên mặt nhẫn, lẩm bẩm: “Mày với mẹ mày c.h.ế.t quá nhẹ nhàng, những người bị hại đâu thể cam lòng…”

Sau khi thu xong Vương Thiên Huy, Mặc Thiên mới đeo nhẫn lại lên ngón cái.

Cô quay sang nhìn Vũ Tuyết, chắp tay hành lễ: “Cảm ơn người tốt Vũ Tuyết, sau này chắc chắn sẽ có phúc báo.”

Mặc Thiên nói lời cảm ơn trịnh trọng khiến Vũ Tuyết sững người.

Cô vội nắm tay Mặc Thiên: “Thiên Thiên, chỉ cần cứu được các bé là tốt rồi. Chị không cầu phúc báo, chỉ mong các con kiếp sau bình an, thuận lợi.”

Dù Vũ Tuyết không nhìn thấy gì, nhưng từ lời nói của Mặc Thiên và La Dương, cô cũng đoán được phần nào.

Nghĩ đến thảm cảnh của Vạn Kiều và Đồng Anh Tư, là một người mẹ tương lai, Vũ Tuyết hoàn toàn đồng cảm với nỗi đau của họ.

Được góp chút sức, cô đã rất mãn nguyện rồi. Chỉ là… khiến hai đứa trẻ trong bụng sợ hãi…

Vũ Tuyết xoa bụng bầu, ngẩng đầu nhìn Mặc Thiên, định hỏi tình hình của các bé.

Nhưng chưa kịp mở lời thì đã nghe thấy tiếng cảnh sát từ ngoài cửa vang lên:

“Ê, sao tôi nghe thấy có tiếng người bên phòng đó? Đi, quay lại xem.”

Kèm theo đó là tiếng bước chân tiến lại gần.

Mọi người cùng nhìn ra cửa lớn.

Rất nhanh sau đó, hai cảnh sát quay lại, dẫn theo ông cụ trực ban. Sắc mặt ông cụ xám ngoét, trông đầy bất lực dưới ánh trăng sắp tàn của đêm tàn.

Vừa bước vào, ông lại thấy bốn “con ma”, lập tức gào lên: “Aaa!”

Tiếng hét này khiến tai cảnh sát cũng ong ong.

Vịt Bay Lạc Bầy

Hai viên cảnh sát vội tách ra, né tránh “đòn tấn công phép thuật” của ông cụ.

Ông cụ run rẩy túm lấy tay họ: “Thấy chưa? Thấy rồi phải không, đồng chí cảnh sát?!”

“Thấy rồi, thấy rồi!” Tiểu Đào và đồng nghiệp vội gật đầu lia lịa.

Họ đã cảm nhận được sự sợ hãi tột độ của ông.

Tiểu Đào vội giải thích: “Dạ đúng, đúng là ông nói đúng. Nãy tối quá, hai tụi cháu nhìn nhầm, không thấy người! Giờ ông yên tâm, tụi cháu sẽ bắt họ đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-376-cac-be-chua-tinh-ke-truyen-ma-cho-nghe.html.]

“Hả? Cậu nói gì?” Ông cụ lại bắt đầu không nghe rõ…

Tiểu Đào bất lực, phải nhắc lại hai lần.

Nhưng ông cụ cứ nghễnh ngãng mãi, không nghe thấy.

Hết cách, Tiểu Đào thôi không giải thích nữa, quay sang trao đổi thẳng với Mặc Thiên và La Dương, yêu cầu họ về đồn hợp tác điều tra.

Lần này Mặc Thiên và La Dương đồng ý rất nhanh.

Trời sắp sáng, ai cũng đã kiệt sức sau một đêm trắng. Cả nhóm chào tạm biệt ông cụ rồi rời khỏi nhà tang lễ.

Ông cụ vỗ ngực, tiễn họ ra tận cửa.

Đang tiễn thì mặt trời mọc…

Nhưng nhìn kỹ lại, sáu người phía trước vừa đi được vài bước thì biến mất không thấy đâu…

Ông cụ sững người.

Lâu thật lâu sau, ông mới phản ứng lại:

“Trời ơi! Hóa ra tụi nó một phe! Không phải bốn con ma, mà là sáu con maaaa!”

Thực ra sáu “con ma” đó không biến mất, mà vì phía trước có cầu thang, họ đi xuống nên trông giống như biến mất thôi. Ông cụ vừa lãng tai vừa hoa mắt, nên tưởng họ là sáu con ma bị ánh sáng mặt trời thiêu rụi…

Nhưng “mấy con ma” chẳng biết gì cả.

Họ đã ra tới cổng lớn, chuẩn bị chia nhóm – một nhóm về đồn cảnh sát, một nhóm về bệnh viện.

Vũ Tuyết lấy điện thoại ra xem giờ, vừa đúng hai tiếng trôi qua.

Nhưng bọn trẻ vẫn chưa tỉnh.

Vũ Tuyết hơi hoảng, tranh thủ lúc Mặc Thiên chưa bị đưa đi, vội nắm lấy cô hỏi: “Thiên Thiên, sao các con vẫn chưa tỉnh?”

Mặc Thiên nghe vậy, đưa tay sờ nhẹ bụng cô: “Chờ thêm nửa tiếng nữa. Nếu vẫn chưa tỉnh thì kể truyện ma cho tụi nó nghe.”

“Hả???” Vũ Tuyết ngơ ngác.

Đây là cách gọi tỉnh dậy kiểu gì vậy…

Tiếc là Mặc Thiên không giải thích gì thêm, đã lên xe cảnh sát, theo họ về đồn.

Cố Bạch Dã lái xe đưa Vũ Tuyết về viện dưỡng thai.

Xe vừa đến dưới lầu.

Hai bé trong bụng vẫn không có động tĩnh.

Vũ Tuyết không xuống xe, ngồi trong xe canh giờ.

Thấy đã quá nửa tiếng mà bụng vẫn yên tĩnh, Vũ Tuyết đành làm theo lời Mặc Thiên, kể truyện ma cho con nghe.

Cô vuốt bụng, dịu dàng nói chuyện với bọn nhỏ:

“Ngày xửa ngày xưa có một ngọn núi ma, trong núi có một ngôi miếu ma, trong miếu có một ông ma già kể chuyện cho mấy con ma con nghe. Kể gì ấy à? Kể rằng ngày xửa ngày xưa có một ngọn núi ma…”

Vũ Tuyết lẩm nhẩm nói ở băng ghế sau.

Cố Bạch Dã ngồi phía trước lim dim buồn ngủ.

Từ nhỏ đến lớn, anh rất sợ ma, vì Cố Tinh Thần hay kể truyện ma hù dọa anh.

Nhưng hơn hai mươi năm qua, anh chưa từng nghe truyện ma nào… mà không đáng sợ đến vậy.

Anh lờ mờ nhắm mắt.

Nghe… nghe… sắp mơ thấy Chu Công* rồi.

(*Chu Công: nhân vật trong truyền thuyết Trung Quốc, tượng trưng cho giấc mơ)

Nhưng chưa kịp mơ thì anh nghe thấy tiếng khóc nhỏ dần vang lên.

Cố Bạch Dã bừng tỉnh, quay đầu nhìn lại, thấy Vũ Tuyết đang ôm bụng, vừa khóc vừa gọi bọn nhỏ:

“Các con ơi, tỉnh lại đi… Sao các con còn chưa chịu tỉnh vậy…”

Loading...