Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 377: Cố Hương Vi trở thành “vật thế thân”
Cập nhật lúc: 2025-04-19 13:42:49
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Bạch Dã lập tức tỉnh táo lại, vội xuống xe chạy ra ghế sau.
Anh ngồi cạnh Vũ Tuyết, ôm lấy vai cô, để cô tựa vào lòng mình.
“Đừng khóc Tuyết Nhi, đừng sợ! Thiên Thiên nói không sao là chắc chắn không sao!”
“Em phải kể cho bọn trẻ nghe một chuyện ma thật đáng sợ ấy. Em xem An An và Ngôn Ngôn nhà mình, hai đứa chuyên đi bắt ma, em phải biết rồi chứ—người nhà họ Cố không ai sợ ma cả!”
“Chờ anh tí, để anh tìm vài chuyện ma kinh dị, hù cho bọn nó tỉnh!”
Vừa nói, anh vừa gõ dòng chữ 【chuyện ma rùng rợn kinh dị】 vào ô tìm kiếm.
Kết quả hiện ra rất nhanh.
Cố Bạch Dã vừa mở trang đầu thì… điện thoại tuột tay rơi luôn xuống sàn xe.
Nó nằm im trên thảm sàn, màn hình vẫn sáng rõ.
Phía trên cùng, đập vào mắt là một bức ảnh: một người phụ nữ mặc đồ đỏ, tóc dài rũ rượi, đang úp mặt vào tường trong bệnh viện.
Cố Bạch Dã tim như ngừng đập nửa nhịp.
Anh hít sâu một hơi, run rẩy cúi xuống, hai ngón tay cẩn thận nhặt điện thoại lên, như thể sợ chạm phải bất kỳ bộ phận nào của “người phụ nữ” kia.
Anh nheo mắt, vội lướt qua tấm hình đáng sợ ấy.
Cuối cùng cũng vào được phần chữ.
Dù sao thì anh cũng sắp làm bố rồi, phải có tí gan.
Anh siết c.h.ặ.t t.a.y vợ, đầu tựa lên vai cô, nửa nhắm mắt, bắt đầu lắp bắp kể chuyện ma cho con trai trong bụng…
“Cách đây mười năm, trong căn biệt thự đắt nhất cả nước, sống một người phụ nữ, xxxxxxxx…”
Anh cứ đọc từng chuyện một… đọc chắc phải hơn chục chuyện ma.
Tim anh thì sắp ngừng đập luôn rồi.
Vậy mà hai đứa nhóc kia, cứ như không nghe thấy, vẫn không có động tĩnh.
Vũ Tuyết càng lúc càng hoảng, mắt đỏ hoe, “Làm sao đây, hay là đi tìm Thiên Thiên đi!”
Cố Bạch Dã nghĩ một cái, liền ném điện thoại lên ghế trước, “Được, đi tìm Thiên Thiên!”
Anh còn nghiêm túc chỉ vào bụng vợ:
“Mấy đứa mà còn làm mẹ bị dọa, chờ cô của mấy đứa dạy dỗ lại cho biết mặt!”
Vừa dứt lời.
Chưa tới nửa giây.
Vũ Tuyết cảm nhận được một cái “ục” nhẹ nơi bụng.
Hai vợ chồng cùng sững người.
Tiếp đó, là cả bụng dưới dâng lên từng đợt sóng lớn, cứ như biển động, gợn trào lên từng hồi.
Hai anh em trong bụng như sợ ba mẹ không nhìn thấy, cố tình gây sự chú ý.
Còn đang giành nhau quậy.
Vũ Tuyết mắt vẫn còn đỏ, nhưng không nhịn được bật cười, “Người nhà anh nói đúng thật, Thiên Thiên đúng là về đây để trị người nhà họ Cố mà.”
Cố Bạch Dã: “…”
Trong đầu anh đột nhiên bật ra một cụm từ: Người phụ nữ đứng đầu chuỗi thức ăn nhà họ Cố…
Mặc Thiên đến đồn cảnh sát.
Kiều Hạc và Diệp Phi đã khai xong, đang ngồi ở sảnh chờ.
Vừa thấy cô bước vào, hai người liền sững sờ.
Từ khi Mặc Thiên xuống núi, chưa từng thấy sắc mặt cô tiều tụy như vậy.
Diệp Phi nhìn cô, căng thẳng hỏi:
“Đạo trưởng Mặc, cô bị đánh thua rồi à?”
Mặc Thiên: “Dù sao đánh với anh thì tôi chắc chắn không thua.”
Diệp Phi: “…”
Anh cười khan mấy tiếng, “Tôi cũng đâu dám đánh với cô.”
Nói xong thì ngồi xuống lại liền.
Kiều Hạc bất lực liếc Diệp Phi một cái.
Tên này đúng là… thất bại liên tục mà vẫn cứ liều mạng chiến tiếp.
Không biết nên khen là có nghị lực, hay nên mở nắp đầu cậu ta ra xem bên trong có gì…
Kiều Hạc không đứng dậy, chỉ đưa mắt dõi theo Mặc Thiên đến khi cô ngồi xuống.
Rồi dịu giọng nói, “Đạo trưởng Mặc, vất vả cho cô rồi.”
Nghe vậy, Mặc Thiên liếc sang Kiều Hạc, nhìn không chớp mắt.
Ánh mắt cô ẩn chứa điều gì đó khó đoán.
Kiều Hạc lập tức thấy lạnh sống lưng.
Cảm giác mình vừa nói gì sai rồi…
May mà cô không để anh suy nghĩ lâu.
Cô thản nhiên nói:
“Ngày nào tôi cũng vất vả vậy, còn anh thì nhàn rỗi thế? Hay là đến học đạo pháp với tôi đi, vừa rèn luyện sức khỏe, vừa kéo dài tuổi thọ. Còn tiện lấy tiền lương của anh để đóng học phí nữa.”
Kiều Hạc: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-377-co-huong-vi-tro-thanh-vat-the-than.html.]
Anh nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Cả đời chưa từng nghe câu nào phi lý đến thế.
Hai ngàn tiền lương, nửa năm chưa thấy phát, giờ còn đòi nộp lại làm học phí…
Nhưng tiếng cười của Diệp Phi lập tức vang lên, như xác nhận lại: là thật đấy, tất cả đều là thật!
Kiều Hạc không nói nên lời.
Trừng mắt nhìn Diệp Phi.
Diệp Phi cố nhịn cười, nhưng nhịn không nổi.
Cuối cùng buông xuôi, cười ngặt nghẽo:
“Thiếu gia, ha ha, sau này anh lên núi làm đạo sĩ, ha ha, tôi sẽ lên thắp hương cho anh, ha ha—”
“Được thôi—” Kiều Hạc đáp lại lãnh đạm, “Tiện thể lấy lương của cậu để đóng tiền nhang đèn, bắt đầu tính từ tháng này.”
Diệp Phi: ợ—
Đúng là ông bà nói cấm sai: Cười quá ba giây là có chuyện…
Mặc Thiên bị đưa vào phòng thẩm vấn.
Chỉ mất 20 phút là được thả ra.
Chỉ là làm theo thủ tục, hình thức là chính.
Chủ yếu nhờ Cố Thiếu Đình đã chuẩn bị một bộ tài liệu chi tiết, gửi lên lãnh đạo công an.
Anh đã sắp xếp lại toàn bộ vụ án.
Theo đó, Mặc Thiên tình cờ đi ngang qua Vân Hoa Ốc thì phát hiện dị thường.
Sau đó mới gọi Đồng Anh Tư đến kiểm tra, vô tình phát hiện t.h.i t.h.ể tử tù đã c.h.ế.t mười năm.
Cả nhóm báo cảnh sát.
Chẳng ngờ cảnh sát chưa kịp điều tra thì đã bị lộ lên mạng.
Vụ việc bị đẩy lên, khiến hung thủ phải g.i.ế.c người bịt miệng.
Vịt Bay Lạc Bầy
Giải thích như vậy, thì sự xuất hiện của Đồng Anh Tư, Mặc Thiên và La Dương đều hợp lý.
Chỉ còn chờ phá án xong, sẽ có một tấm biển lớn nền xanh chữ vàng, sáng chói mắt, ném thẳng vào mặt cư dân mạng gây chuyện.
Nói rõ: Tổ trưởng Đồng không chỉ được phục chức, mà còn được khen thưởng công lao!
Kẻ đứng sau dám lợi dụng dư luận để ép cảnh sát?
Quả là móc râu hùm – gan to bằng trời!
Công an mà thành công cụ cho bọn chúng, thì còn mặt mũi gì nữa!
Lúc này, Mặc Thiên vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, thì đúng lúc Cố Hương Vi – người bị thẩm suốt nửa đêm – cũng được thả.
Cùng đi còn có Cố Ngọc Uyên và luật sư bà ta mời.
Hai nhóm người đối mặt ngay cửa.
Vừa thấy Mặc Thiên, Cố Hương Vi như phát điên, chỉ tay hét lên:
“Là mày hại tao đúng không! Mày dùng yêu thuật g.i.ế.c người rồi đổ vấy lên tao!”
Mặc Thiên không thèm đáp, chỉ lạnh nhạt nhìn mặt cô ta.
Nhìn một lúc mới chậm rãi mở miệng:
“Đúng là có người đổ vạ thật, nhưng không phải tôi.
Tổ sư gia tôi nói đúng, cô đúng là… ngu thật.”
Xem tướng mặt, thì rõ ràng không phải Cố Hương Vi g.i.ế.c Tào Vân Hoa.
Nhưng theo hồ sơ công an, trong hai giờ xảy ra án mạng, chỉ có cô ta xuất hiện ở hiện trường, hung khí là con d.a.o có đầy dấu vân tay của cô.
Không nghi cô thì… chắc con d.a.o cũng không chịu.
Nhưng Cố Hương Vi chỉ nghe được một từ: ngu
Lập tức nổi đóa hét lên:
“Đồ vô học như mày mà dám mắng tao ngu? Mày không biết xấu hổ à?”
“Câm miệng đi Hương Vi!”
Lần này, Cố Ngọc Uyên phải lên tiếng ngăn lại.
Bà ta nghe ra được ẩn ý trong lời Mặc Thiên.
Liền bước tới, đối mặt với cô:
“Mặc Thiên, cháu biết ai hại Hương Vi đúng không?
Cháu phải nói với cảnh sát, chuyện này không thể dối trá, không thể để người tốt bị oan, kẻ xấu thì thoát tội!
Bây giờ không phải lúc đùa giỡn đâu, cháu phải nói thật, phải nói thật!”
Lúc này, tinh thần chính nghĩa của Cố Ngọc Uyên như tràn ra khắp nơi.
Mặc Thiên khoanh tay trước ngực.
Đánh giá hai bà cháu trước mặt.
Một lúc sau, cô nhe răng cười, giọng kéo dài, vừa châm chọc vừa ngả ngớn:
“Vậy thì… hai người cầu xin tôi đi~”
Cố Ngọc Uyên: “……”
Cố Hương Vi: “……”
Hai mặt nhăn nhó, như thể sắp… cắn người.