Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 379: Mặc Thiên ngất xỉu
Cập nhật lúc: 2025-04-19 13:55:04
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái dương của Cố Thiếu Đình giật thình thịch.
Dù biết hai người kia đang “diễn kịch”, nhưng càng nghe những lời của Kiều Hạc, anh càng thấy bất an.
Nhưng lúc này, anh vẫn phải tiếp tục kết thúc “vở kịch”.
Cố Thiếu Đình xoay người lại, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Cố Ngọc Uyên:
“Bà cô bảy, dù bà không thích Mặc Thiên thì cũng không nên đuổi con bé đi. Con bé vừa mới cứu được rất nhiều vong linh trẻ con vô tội, chẳng những không được một lời khen, lại còn bị mắng chửi. Nghĩ thôi cũng thấy ấm ức rồi.”
“Vả lại, bà không định hỏi xem, tại sao Hương Vi lại quen với bà đồng kia sao? Theo giám sát của cảnh sát, Tào Vân Hoa chỉ tiếp khách ban ngày, chưa từng tiếp ai vào buổi tối. Trong một tháng qua, người duy nhất bà ta gặp vào ban đêm, chính là Hương Vi.”
“Hương Vi có phải hung thủ hay không là do cảnh sát phán định. Bà sao có thể đổ hết tội lên đầu Mặc Thiên? Con bé chỉ là người thẳng tính, không giỏi ăn nói, nhưng tim đâu phải sắt đá. Bà thật sự muốn ép con bé đến mức nôn ra máu, rồi bỏ về Đại Đạo Sơn mới vừa lòng sao?”
Cố Thiếu Đình nói với giọng đầy chua xót.
Trông anh còn ấm ức hơn cả Mặc Thiên.
Nói xong, anh không chờ Cố Ngọc Uyên trả lời, liền gật đầu một cái:
“Bà cô, cháu xuống lầu xem tình hình một chút. Con bé cả đêm không ngủ, vừa đến đồn cảnh sát lấy lời khai, lại còn bị người thân ruồng rẫy…”
Vừa lẩm bẩm, anh vừa xoay người chạy xuống lầu.
“Này…”
Cố Ngọc Uyên định gọi Cố Thiếu Đình lại để hỏi thêm tình hình.
Bà đâu có biết, Mặc Thiên miệng thì lanh lợi nhưng lại thực sự bị thương.
Cố Ngọc Uyên thở dài một hơi thật sâu.
Giờ phút này, bà cảm thấy mình chẳng khác nào mấy lão thái hậu độc ác trong truyện cổ đại…
Cố Thiếu Đình đuổi xuống dưới.
Phát hiện Mặc Thiên đã lên xe của Kiều Hạc.
Anh bước tới, lo lắng nhìn cô: “Thiên Thiên, em thật sự không sao chứ? Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?”
Mặc Thiên nói: “Bệnh này bệnh viện khám không ra.”
Cố Thiếu Đình: “…”
Anh nhìn chằm chằm Mặc Thiên với ánh mắt lo lắng.
Nhưng cô đã vẫy tay với anh, “Em đi đây, tạm biệt.”
Cố Thiếu Đình thấy vậy, vội dặn dò Kiều Hạc một câu:
“Làm phiền Kiều thiếu gia đưa em gái tôi về nhà. Làm ơn nhanh lên, tôi đã gọi điện bảo người giúp việc đứng chờ ở cửa rồi.”
Từng chữ anh nói ra đều là lời cảnh cáo: Mau đưa em tôi về ngay.
Chậm một chút nữa là người làm trong nhà sẽ nháo lên tìm người đấy.
Kiều Hạc mặt vẫn bình thản, khóe môi nhếch lên: “Nhị thiếu, anh không cần lo. Dù Mặc đại sư có ngất xỉu, thì cũng không phải người tôi có thể bắt nạt được. Anh lo gì chứ?”
Mặc Thiên phụ họa: “Anh ấy nói đúng.”
Cố Thiếu Đình: “…”
Anh im lặng nhìn cô em gái không chút do dự “bênh người ngoài”.
Một lúc sau, anh mới xoa đầu cô, giọng đầy xót xa: “Vất vả rồi, Thiên Thiên. Về nhà nghỉ ngơi thật tốt. Mọi việc còn lại, bọn anh sẽ điều tra rõ ràng.”
“Vâng.”
Mặc Thiên đáp một tiếng.
Vẫy tay với anh, “Tạm biệt.”
Rồi không lưu luyến chút nào đóng cửa xe lại.
Cố Thiếu Đình đứng đó, lòng có chút tổn thương.
Anh nhìn xe rời đi, thở dài một hơi thật dài.
Con bé này chỉ cần biết đòi chút công lao thôi, người nhà họ Cố cũng đã nâng như trứng hứng như hoa rồi…
Trên xe.
Mặc Thiên nhẹ nhàng vuốt mặt nhẫn.
Lộ ra những linh hồn bên trong.
Lúc này, chiếc nhẫn đã chẳng còn nhìn ra màu sắc ban đầu nữa, toàn một màu đen đặc.
Nhưng có một góc chết.
Nằm đó là một người đàn ông chết.
Vừa mới bị các vong linh trẻ con đánh hội đồng xong, thảm thương nằm sõng soài dưới đất, chẳng giống hồn ma, mà như một bãi thịt chết.
Mặc Thiên nhìn chằm chằm vào hắn.
Lâu thật lâu, mới quay lên ghế trước gọi: “Sao hắn vẫn chưa hồn phi phách tán vậy?”
Cô đưa nhẫn ra cho La Dương xem.
La Dương quay đầu, nhìn vào chiếc nhẫn của Mặc Thiên.
Cẩn thận đánh giá linh hồn bên trong.
Chỉ thấy hồn của Vương Thiên Huy vẫn còn nguyên vẹn, dù có chút mờ nhạt, nhưng chẳng có dấu hiệu gì của tiêu tán linh hồn cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-379-mac-thien-ngat-xiu.html.]
La Dương nghĩ một lúc, ánh mắt nhìn Mặc Thiên vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
“Mặc đại sư, chắc là do cô thi triển đại pháp hộ hồn, pháp lực quá mạnh, nên mới bảo vệ được hồn phách hắn lâu như vậy.”
Trong sách có ghi rõ: thời gian bảo hộ linh hồn là bất định, tùy theo pháp lực mạnh yếu mà khác nhau.
Nhìn tình trạng hiện tại của hồn phách Vương Thiên Huy, e rằng ba ngày năm ngày nữa cũng chưa tiêu tan.
Phải nói rằng, năng lực của Mặc Thiên, đúng là mạnh đến đáng kinh ngạc.
Nghe vậy, Mặc Thiên như trút được gánh nặng.
Trước đó cô còn lo linh hồn của Vương Thiên Huy tiêu tan mất, cô chưa kịp trừ oán khí của hắn.
Giờ biết hắn còn trụ được vài ngày, cô có thể nghỉ ngơi chút đã.
Chờ khi nguyên khí hồi phục, lại tiếp tục giúp bọn trẻ hóa giải oán niệm.
Mặc Thiên như thể tảng đá lớn trong lòng được đặt xuống, cả người lập tức thả lỏng.
Cô nghiêng người dựa vào ghế.
Tựa rồi tựa, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Không bao lâu sau, cả người cô nghiêng lệch, ngã về phía Kiều Hạc.
Toàn bộ trọng lượng đều đè lên vai anh.
Kiều Hạc cảm nhận được vai trĩu nặng.
Anh nghiêng đầu nhìn Mặc Thiên đang ngã vào người mình, không đánh thức cô, cũng không đẩy ra.
Cứ để cô dựa như thế.
Làn da của Mặc Thiên rất đẹp, trắng mịn, sáng bóng khỏe mạnh, không trang điểm nhưng lại càng trong trẻo.
Mấy sợi tóc rơi ra khỏi chiếc mũ nhỏ, lòa xòa bên tóc mai.
Vịt Bay Lạc Bầy
Dáng vẻ khi ngủ rất ngoan ngoãn.
Trong mắt Kiều Hạc ánh lên một nụ cười dịu dàng, anh hơi ngả về phía sau, hạ thấp thân mình để Mặc Thiên dựa được thoải mái hơn.
Con nhóc này, nếu ích kỷ một chút thôi…
Thì đã bỏ mặc hết mà rũ áo ra đi rồi.
Kiều Hạc tin rằng, với bản lĩnh của Mặc Thiên, cho dù nhà họ Cố có sa sút thế nào, cô cũng có cách tự cứu mình.
Nhưng con nhóc này, miệng thì ghét bỏ nhà họ Cố.
Mà lòng lại chẳng có chút riêng tư nào.
Kiều Hạc lấy chiếc chăn từ hàng ghế sau.
Đắp lên người Mặc Thiên.
Ngủ đi.
Con nhóc này đã mệt đến kiệt sức vì gánh vác quá nhiều rồi…
Diệp Phi đưa La Dương về tổ chuyên án trước.
Rồi mới vòng xe chạy về nhà.
Nhưng đi được một đoạn, ánh mắt Diệp Phi bỗng tối sầm.
Anh ngồi thẳng người, mắt không ngừng liếc nhìn gương chiếu hậu.
Một lúc sau, khi đã chắc chắn phía sau có người bám theo, anh mới báo với Kiều Hạc:
“Thiếu gia, có người theo dõi chúng ta.”
Kiều Hạc hơi ngẩng mắt.
Nheo mắt hỏi: “Mấy chiếc?”
“Tạm thời thấy ba chiếc. Thiếu gia giữ vững Mặc đại sư, để tôi cắt đuôi bọn chúng.”
Kiều Hạc làm theo, đưa tay che chắn phía trước cho Mặc Thiên.
Lúc này, cô vẫn ngủ rất yên, hoàn toàn không cảm nhận được bên ngoài đang căng thẳng.
Diệp Phi bắt đầu tăng tốc.
Cho đến khi thấy một chỗ thích hợp.
Anh đạp ga mạnh.
Lao qua nút giao thông đúng vào vài giây cuối của đèn xanh.
Rồi lập tức dốc toàn lực tăng tốc.
Trái lách phải né, xe dù không nhỏ nhưng linh hoạt như con côn trùng, len lỏi giữa các làn đường.
Họ đi vòng một đoạn xa.
Đổi hẳn tuyến đường về nhà.
Nhưng xe càng chạy…
Diệp Phi lại phát hiện có những chiếc xe khác xuất hiện ở phía sau.
Anh cau mày thật chặt.
“Thiếu gia, người tới không ít đâu…”