Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 384: Ngày chết của hai anh em nhà họ Hạ sắp đến

Cập nhật lúc: 2025-04-19 14:22:21
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuộc điều tra nhắm vào hai anh em nhà họ Hạ rơi vào bế tắc.

Cảnh sát không có chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh. Ngay cả số tiền thuê sát thủ g.i.ế.c người mà họ trả cho Lý Minh Phi cũng được giao bằng tiền mặt ở nước ngoài, hoàn toàn không đủ để cáo buộc hai người.

Chuyển giao cho tổ án đặc biệt cũng không được, vì Tào Vân Hoa đã chết, bên tổ án đặc biệt cũng chỉ còn mỗi lời khai của quản gia Lý.

Các điều tra viên làm việc mấy ngày đêm không nghỉ, cuối cùng lại phải đối mặt với một kết quả bất lực như vậy.

Đến hạn rồi, đồn cảnh sát bắt buộc phải thả người.

Khi Hạ Đồng Quang và Hạ Ngữ Nhu rời khỏi sở, sau lưng họ là những ánh mắt rực lửa như muốn g.i.ế.c người.

Hai anh em lại chẳng hề để tâm, thậm chí còn mang bộ mặt đắc ý, vênh váo chào tạm biệt cảnh sát.

Rời khỏi đồn cảnh sát, cả một đoàn xe chờ sẵn bên ngoài.

Cũng đúng lúc đó, Đồng Anh Tư đang đứng trước cửa đồn, dường như đang đợi ai.

Thật là oan gia ngõ hẹp.

Kẻ thù gặp nhau, quả nhiên lửa giận bốc lên tận trời.

Đồng Anh Tư nhìn thấy hai người kia, sắc mặt liền trầm xuống, quay đầu đi, chẳng muốn rước xúi quẩy vào mắt.

Không ngờ, cô còn chưa đến gây chuyện, bọn họ lại tự mò tới kiếm chuyện.

Chỉ thấy Hạ Đồng Quang tiến đến trước mặt, ánh mắt khinh thường:

“Cảnh sát Đồng, cô mất con đúng là đáng thương thật, nhưng cũng đừng có đi khắp nơi đổ lỗi cho người ta. Chúng tôi là công dân tốt, người nộp thuế hạng nặng, nuôi các người cảnh sát không phải để mấy người ăn hại mà bắt nhầm người.”

Nghe vậy, nắm tay của Đồng Anh Tư lập tức siết chặt. Cơn giận dữ như thú hoang trong người cô gào thét, muốn đ.ấ.m c.h.ế.t cái tên cầm thú này ngay tại chỗ.

Nhưng trên người cô là bộ cảnh phục, nó đang kiềm giữ cô lại.

Đồng Anh Tư ngẩng đầu nhìn trời, thậm chí không buồn liếc hai anh em kia:

“Các người đắc ý chẳng được bao lâu đâu. Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt. Tôi sớm muộn gì cũng sẽ tống các người vào lại trong đó.”

“Hừ,” Hạ Đồng Quang cười khẩy. “Nói cứng ai chả biết. Cảnh sát Đồng, để tôi tốt bụng mách cô một chuyện—”

Hắn cố tình dừng lại, đợi đến khi Đồng Anh Tư quay đầu nhìn hắn mới từ từ nói:

“Sau này cô sẽ không bao giờ có con nữa đâu, cô tin không…?”

Sắc mặt Đồng Anh Tư lập tức tối sầm.

Bàn tay đang nắm thành quyền, nhanh như chớp giơ lên trước ngực, chỉ chực tung cú đấm.

Hạ Đồng Quang khiêu khích nhìn cô:

“Đánh đi, cảnh sát Đồng, đừng ngại.”

Chỗ này là trước cửa đồn cảnh sát.

Chỉ cần cô ra tay, sự việc sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Cô biết rõ tên khốn này đang cố tình chọc tức cô.

Cô nhịn. Nhịn lần nữa.

Cuối cùng cô rút mạnh tay về, hất mắt nhìn hai anh em:

“Tôi nhìn ra rồi, các người hận tôi. Bốn năm trước, tôi ngăn em gái anh trèo lên giường tổng Giám đốc Cố, anh hận tôi đến muốn g.i.ế.c luôn đúng không?”

Vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt của hai anh em lập tức biến đổi.

Hạ Ngữ Nhu không còn giả vờ yếu đuối nữa, lập tức gào lên như mụ điên:

“Cô nói láo! Cô là cảnh sát mà ăn nói hàm hồ vu khống người khác, tôi sẽ kiện cô, tố cáo cô, chờ mà bị sa thải đi!”

Khuôn mặt Hạ Ngữ Nhu đỏ bừng.

Nhìn thôi cũng biết là trúng tim đen.

Hạ Đồng Quang vội vàng kéo em gái ra sau lưng, định lên tiếng đôi co tiếp.

Nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, một chiếc Bentley màu đen đã phóng tới dừng lại ngay bên cạnh.

Tiếp theo, Cố Hoằng Thâm từ ghế lái bước xuống.

Hạ Đồng Quang và Hạ Ngữ Nhu lập tức im như thóc.

Ngay cả vẻ hung tợn trên mặt cũng bị thu lại ngay tức khắc…

Hạ Đồng Quang giả vờ như không có chuyện gì, cười bắt chuyện với Cố Hoằng Thâm:

“Cố thiếu gia, anh đến đón—”

“Cút.”

Cố Hoằng Thâm lạnh lùng buông một chữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-384-ngay-chet-cua-hai-anh-em-nha-ho-ha-sap-den.html.]

Nụ cười của Hạ Đồng Quang lập tức đông cứng trên mặt.

Hạ Ngữ Nhu cũng mím môi, gương mặt uất ức.

Cố Hoằng Thâm nghiêng cằm về phía Đồng Anh Tư:

“Cảnh sát Đồng, cô tránh mặt một lát. Lát nữa tôi đưa tài liệu vào cho cô.”

Người mà Đồng Anh Tư đang đợi chính là Cố Hoằng Thâm.

Anh gọi điện hẹn cô, muốn gửi một số giấy tờ.

Cô không rõ anh định làm gì, nhưng vẫn làm theo lời anh, quay vào đồn cảnh sát.

Vừa thấy cô rời đi, Cố Hoằng Thâm lập tức trở mặt.

Anh xoay người, tung cú đ.ấ.m thẳng vào mặt Hạ Đồng Quang, đánh hắn bay ra ngoài, ngã nhào xuống đất.

Cố Hoằng Thâm không dừng lại, tiến lên đá thêm một cú vào n.g.ự.c hắn.

Hạ Đồng Quang phun ra một ngụm máu.

Cố Hoằng Thâm lùi lại một bước, còn không quên dùng giày lau vào áo vest của hắn:

“Cảnh sát Đồng không thể đánh mày, nhưng tao thì có thể.”

Hạ Đồng Quang bị đánh đến mức không nói được câu nào.

Hạ Ngữ Nhu vội lao tới kéo tay áo Cố Hoằng Thâm:

“Anh Cố, anh hiểu lầm rồi!”

Tay cô còn chưa chạm tới người anh, đã bị anh né tránh.

Ánh mắt Cố Hoằng Thâm lạnh lẽo nhìn cô:

—“Cút, các người đúng là ghê tởm.”

Hạ Ngữ Nhu đứng c.h.ế.t trân, nước mắt rưng rưng.

“Anh Cố, anh em em quen biết anh bao nhiêu năm, năm đó anh em còn cứu Cố Hương Vi. Anh không tin anh ấy mà lại đi tin một tên quản gia thần kinh?!”

“Tên quản gia đó có thù với nhà em. Hồi trước hắn trộm đồ trong nhà, bị đuổi đi, nên hắn mới ghi hận, bịa đặt ra mọi thứ để vu khống!”

Hạ Ngữ Nhu gào khóc, giọng the thé.

Cố Hoằng Thâm chỉ muốn nôn ra vì ghê tởm.

Năm đó, đúng là Hạ Đồng Quang từng cứu Cố Hương Vi, khi cô chơi trên mặt sông bị đóng băng và rơi xuống nước, chính hắn đã liều mình cứu cô.

Cũng vì chuyện đó mà Cố Hoằng Thâm mới chống đỡ cho hắn suốt bao năm.

Nhưng, vậy không có nghĩa là anh cho phép họ quay lại đ.â.m sau lưng mình.

Cố Hoằng Thâm mặt lạnh nhìn Hạ Ngữ Nhu:

“Vậy cô định dùng ơn cứu mạng đó để uy h.i.ế.p Cố Hương Vi g.i.ế.c người giúp cô à?”

“Không, bọn em không g.i.ế.c người! Anh Cố, đều là quản gia Lý bịa chuyện!”

“Vậy đứa con của cô và anh trai cô là giả à?”

Lời vừa thốt ra, sắc mặt Hạ Ngữ Nhu lập tức trắng bệch.

Cô trợn trừng mắt, như sắp rớt ra khỏi hốc mắt:

“Không… không… không phải…”

Cô lắp bắp phủ nhận, nhưng càng nói càng giống như trúng tim đen.

Hạ Đồng Quang nằm dưới đất cũng choáng váng, run rẩy đứng lên, không tin nổi:

“Cậu… cậu đang nói cái gì?!”

Cố Hoằng Thâm lạnh lùng hừ một tiếng:

“Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Các người tưởng làm khéo đến đâu, người ta cũng không tra ra được à? Nực cười!”

Anh đã cho người ra nước ngoài, tìm thấy đứa trẻ mà Hạ Ngữ Nhu nuôi giấu.

Anh lấy được mẫu tóc của đứa bé.

Trong khi hai người đang bị giam trong sở, anh cũng âm thầm lấy được mẫu của họ, làm xét nghiệm huyết thống.

Vịt Bay Lạc Bầy

Khi anh thấy kết quả ghi rõ: “Phù hợp với cha mẹ sinh học”, anh suýt chút nữa nôn ra.

Ý định g.i.ế.c hai con súc sinh này, lên tới đỉnh điểm.

Cố Hoằng Thâm lắc lắc điện thoại trong tay.

Nhìn hai anh em, ánh mắt ngập tràn ghê tởm:

“Hai đứa nhỏ kia đúng là số khổ, vướng phải anh emcác người. Tao không muốn dùng chúng để làm con tin, nhưng, chúng có thể trở thành con bài của tao.”

Loading...