Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 386: Giúp con trai của Cố Hương Vi tìm mẹ
Cập nhật lúc: 2025-04-20 08:06:32
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc Thiên đứng trước dãy nắp cống, khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận từng luồng oán khí đang cuộn trào phía dưới. Nặng thật đấy, đặc quánh đến mức không thể tan ra nổi.
Vợ của Vương Thiên Huy c.h.ế.t rất thảm, đã vậy mụ già độc ác còn trói hồn cô ta lại, để cô ta mãi mãi kẹt trong chốn bẩn thỉu này, không thể siêu thoát.
Trong khi kẻ g.i.ế.c cô ta — rõ ràng nên bị tống xuống mười tám tầng địa ngục chịu đủ loại tra tấn — lại vẫn sống nhởn nhơ, thậm chí kiếp sau còn có số làm phú ông. Đúng là bất công đến khó nuốt trôi.
Mặc Thiên chậm rãi mở mắt, nhếch mép cười khẩy:
“ Mụ già tạo nghiệp cũng vừa thôi. Giờ thì sao? Đến cả hồn mình cũng thoát không nổi, bị chính oán khí này giữ chặt rồi.”
La Dương cầm chuỗi Phật châu trong tay, than nhẹ một tiếng:
“ Tội lỗi, đúng là tội lỗi.”
Chắc là đến chính bà ta — Tào Vân Hoa — cũng không ngờ rằng, oán khí từ con dâu mình lại mạnh đến mức trói ngược cả linh hồn mình lại.
Mặc Thiên nhìn hàng nắp cống, giơ chiếc hũ thu hồn lên, khẽ niệm chú chiêu hồn. Rất dễ dàng, cô đã phá giải thuật trói hồn mà mụ già để lại, gọi hồn người phụ nữ ra ngoài.
Hồn phách đó rất mờ nhạt, mặc váy hoa, rõ ràng c.h.ế.t vào mùa hè. Hồn cô vừa xuất hiện, thì mụ già Tào Vân Hoa cũng bị kéo ra theo.
Hai hồn một trước một sau hiện hình, lời cãi vã còn đang bay giữa không trung đã khựng lại, rồi đồng loạt quay sang nhìn Mặc Thiên.
Ngay sau đó, mụ già phản ứng lại, như tên b.ắ.n xông tới:
“ Con ranh kia! Tất cả là tại mày! Mày hại tao! Tao phải g.i.ế.c mày!”
Mụ ta vừa gào vừa loạn lên, nhưng không có tí sức lực nào cả. Mặc Thiên thậm chí không chớp mắt, để hồn bà ta xuyên qua người mình như không khí.
Cô nhún vai tỉnh bơ:
“ Đúng, tôi làm đấy. Rồi sao? Giết tôi đi? Tôi sống đủ rồi, có muốn c.h.ế.t cũng c.h.ế.t không nổi đây này.”
Giọng điệu đầy mỉa mai khiến gương mặt hồn phách của Tào Vân Hoa run lên bần bật. Mụ tức đến mức xoay vòng vòng bên cạnh Mặc Thiên như cái chong chóng.
Mặc Thiên phẩy tay, tỏ vẻ chán ghét:
“ Tránh xa tôi ra, không biết mình xui xẻo à? Nghe nói bà khắc cha, khắc chồng, khắc cả con. Theo tôi thấy thì là do bà làm điều ác quá nhiều, ai dính vào bà cũng chết.”
“ Tao sẽ không tha cho mày! “— Mụ già tức giận hét lên, nhưng chẳng làm được gì ngoài dọa dẫm vô dụng. Đôi mắt căm thù nhìn chằm chằm Mặc Thiên, như muốn xé xác cô ra.
Giờ có hai oan hồn mạnh thế này ở đây, xung quanh mấy dặm không có lấy một sinh vật bình thường dám bén mảng lại gần.
Mặc Thiên quan sát hai hồn phách, thấy người c.h.ế.t rồi mà oán khí vẫn không tan được, cô suy nghĩ một chút, rồi lắc nhẹ cái hũ:
Vịt Bay Lạc Bầy
“ Oán hận sinh ra từ đâu, thì giải quyết tại đó. Đi thôi, đổi chỗ đánh tiếp.”
Cô thu cả hai vào hũ, nhưng khi mở ra lại phát hiện bên trong còn hai linh hồn bé xíu — là hai đứa bé chưa kịp chào đời.
Mặc Thiên nghi hoặc nhìn sang mụ già:
“ Hai đứa bé này sao bà không cho con trai mình ăn?”
Mụ già nghe xong càng giận hơn, ánh mắt như muốn lột da Mặc Thiên:
“ Có nhiều chuyện mày còn chưa biết đâu! Hay giờ quỳ xuống xin tao đi?”
Mặc Thiên bật cười, sau đó gọi hồn Vương Thiên Huy ra từ chiếc nhẫn đeo tay.
Cô mỉm cười với mụ già:
“ Hay bà quỳ trước đi đã?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-386-giup-con-trai-cua-co-huong-vi-tim-me.html.]
“ Con trai! “— Tào Vân Hoa vừa thấy hồn con mình, lập tức nhào tới, nhưng Vương Thiên Huy lại chẳng buồn nhìn bà ta, hai mắt chỉ dán chặt vào người phụ nữ kia:
“ Mẫn Nhi! Nghe anh nói đã! Anh lỡ tay thôi! Anh không định g.i.ế.c em!”
Người phụ nữ được gọi là Mẫn Nhi vừa thấy hắn liền lạnh cả hồn, như cơn gió lốc lao đến, vung tay tát tới tấp. Tiếc là hồn đánh hồn, toàn xuyên qua, chẳng có tác dụng gì.
Thấy vậy, Mặc Thiên không đợi mụ già cầu xin nữa, cô ném Vương Thiên Huy lại cạnh mẹ hắn, rồi lấy ra hai tấm bùa, dán lên người hai mẹ con nhà đó. Tức khắc, hồn phách họ rõ ràng lên, có hình hài giống như người sống một nửa.
Mặc Thiên chạy vào bếp lấy dao, dán tiếp một lá bùa lên đó, rồi đặt d.a.o lên ngọn nến. Không ngờ con d.a.o cứ thế lơ lửng trong lửa, không rơi cũng không cháy.
Cùng lúc đó, trong tay người phụ nữ cũng hiện ra một con d.a.o y hệt. Năm xưa, chính con d.a.o này đã được dùng để c.h.é.m xác cô ta ra từng mảnh.
Bây giờ, Mặc Thiên đưa lại cho cô, để cô xả giận.
Cô cầm pháp quyết, miệng lẩm nhẩm:
“ Có oán thì báo oán, có thù thì báo thù. Hôm nay, Mặc Thiên đến giúp cô hóa giải oán hận, để kẻ ác phải trả giá.”
Mẫn Nhi ngây ra nhìn cô một lúc lâu, rồi xoay người, vung d.a.o xông tới.
Hai mẹ con nhà kia không ngờ là hồn cũng cảm được đau. Nhát d.a.o đầu tiên c.h.é.m xuống, đau đến tận xương tủy.
“ Aaaa! Cứu mạng! Có người g.i.ế.c người! “— Hai hồn phách gào rú, chạy vòng vòng trong căn nhà.
Nhưng họ rõ ràng chậm hơn rất nhiều, chẳng thể tránh nổi những nhát d.a.o như muốn róc thịt róc xương. Cả người bị c.h.é.m nát nhừ, da rách toạc ra, tuy không chảy máu, nhưng cực kỳ thê thảm.
Mỗi nhát d.a.o đều nặng nề, chứa đầy căm hận, từng nhát, từng nhát như muốn khắc vào tận xương.
Mặc Thiên và La Dương thì ngồi trong phòng khách, vừa ăn bánh vừa xem kịch. Trong khi đó, Mặc Thiên còn bận lục lọi cái hũ.
Cô gọi hai hồn nhỏ ra, chúng bé đến mức chỉ là hai chấm đen nhỏ lơ lửng, chẳng động đậy, cũng không gây rối.
Mặc Thiên nhìn mà thấy khó hiểu, lẩm bẩm:
“ Bà ta giữ lại hai đứa bé này làm gì? Những linh hồn có phúc khí thì cho con trai ăn, không thì đưa đi đầu thai. Vậy hai đứa này giữ lại để làm gì?”
La Dương cũng thắc mắc:
“ Nhỏ xíu thế này còn chưa thành hình, chưa có oán khí, giữ lại có tác dụng gì đâu?”
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu nổi.
Đúng lúc đó, bên cạnh vang lên một tiếng “meoo”.
Cả hai cúi đầu nhìn Tiểu Hắc. Thấy nó vung cái móng nhỏ, tát vào mặt tròn của mình một cái.
Mặc Thiên là gì chứ? Là “con giun trong bụng” Tiểu Hắc mà!
Vừa thấy hành động đó, cô lập tức hiểu ra ý nó muốn nói.
“ Cố Hương Vi? Ý mày là… hai linh hồn này là con của Cố Hương Vi?”
Tiểu Hắc lăn lộn trên đất, “meoo” một tiếng xác nhận.
Mặc Thiên quay lại nhìn hai chấm đen kia.
Không ngờ thứ mà mụ già giữ lại, lại là hai đứa bé mà Cố Hương Vi từng bỏ?
Nhưng Mặc Thiên nhớ là đứa thứ hai hình như Hương Vi uống thuốc mà… Sao lại thành mụ già ra tay?
Cô nhóc lanh lẹ này vừa nghĩ đã hiểu ngay. Cô lại nhét hai chấm nhỏ vào hũ, rồi vui vẻ vỗ vỗ lên hũ:
“ Hai đứa muốn tìm mẹ không? Chị giúp nhé!”