Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 387: Mặc Thiên tặng quà cho Hạ Ngữ Nhu

Cập nhật lúc: 2025-04-20 08:06:34
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc Thiên vừa lẩm bẩm, vừa đột nhiên nghêu ngao hát bài “Nòng nọc con đi tìm mẹ”:

“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ở đâu, ở đâu~”

La Dương ngồi kế bên, nổi hết da gà da vịt.

Không nhịn được mà dần dần nhích ra xa.

Ai ngờ nhích hơi quá đà, suýt nữa thì ngã chổng vó.

Mặc Thiên chẳng buồn để ý, vẫn tiếp tục hát.

Lần này La Dương không dám xê dịch m.ô.n.g nữa, chuyển qua kéo ghế lùi ra.

Anh ta thật sự không hiểu nổi…

Rõ ràng giọng nói Mặc Thiên rất dễ nghe, vậy mà hát lên lại có cảm giác rợn da gà như đang xem phim kinh dị với con sói lớn lao ra từ màn hình.

La Dương vừa run vừa kéo ghế, càng lúc càng xa.

Kết quả là hai người mỗi lúc một cách biệt.

Trong khi đó, ba cái hồn phía bên kia thì đang choảng nhau kịch liệt.

Hai mẹ con Vương Thiên Huy và lão yêu bà chẳng còn ra hình người nữa…

Cả hai nhìn như cây xúc xích to bị nổ tung, khắp người đầy những vết rách há toác.

Vịt Bay Lạc Bầy

Mẫn Nhi dồn nén oán khí suốt mười năm, cho dù có băm hai mẹ con kia thành trăm ngàn mảnh cũng vẫn chưa hả giận.

Cuối cùng, cô ta cũng c.h.é.m mệt.

Trên thân hồn của hai người kia không còn chỗ nào nguyên vẹn để mà ra tay nữa.

Mẫn Nhi mới hất con d.a.o xuống đất.

Cô ta nhìn chằm chằm Vương Thiên Huy:

“Tôi nói cho anh biết, anh đoán đúng rồi đấy. Tôi thật sự đã ngoại tình!”

Một câu của Mẫn Nhi…

Giống như bật công tắc điện, lập tức khiến Vương Thiên Huy nổi bùng như dây điện bị chập.

Hắn ta nghiến răng chịu đựng cơn đau khắp người, giơ nắm đ.ấ.m lao về phía Mẫn Nhi:

“Cô nói cái gì! Cô ngoại tình với ai! Con đàn bà khốn nạn, rốt cuộc cô lên giường với thằng nào!”

Cảnh này, Mẫn Nhi chẳng lạ gì…

Trước khi chết, Vương Thiên Huy cũng từng nổi điên như thế, giơ nắm đ.ấ.m liên tục đập lên người cô,

Dù cô có khóc, có cầu xin, có thanh minh bao nhiêu, hắn cũng chẳng dừng tay.

Cứ thế đánh, đánh đến khi cô tê liệt toàn thân, mắt tối sầm rồi không biết gì nữa…

Tỉnh lại thì đã thấy mình trôi nổi giữa không trung,

Trơ mắt nhìn hắn ta cầm d.a.o chặt cô thành từng mảnh.

Người phụ nữ ấy hận—

Hận đến mức muốn bóc xương róc thịt hắn, muốn cả thiên hạ đều biết, mẹ con nhà này là cầm thú đội lốt người.

Hiện tại, Vương Thiên Huy lại đang điên cuồng giơ nắm đ.ấ.m về phía cô.

Nhưng lần này, Mẫn Nhi không né, không động đậy.

Hắn ta không chạm nổi vào cô nữa.

Mẫn Nhi lạnh lùng nhìn hắn, khóe môi cong lên nụ cười âm u.

Đã vậy hắn dám bôi nhọ cô, thì cô sẽ phối hợp cho trót—

Càng bẩn càng tốt!

Cô càng bẩn, hắn càng hận!

Cô muốn để hắn nếm thử cái cảm giác bị oán hận!

Mẫn Nhi trừng trừng nhìn hắn, nghiến răng nói:

“Ngoại tình với ai à? Tôi sao mà nhớ hết, nhiều lắm!

Có ông Vương hàng xóm, ông Trương bên kia đường, còn có ông Trần quen qua mạng nữa, anh hỏi ai cơ?”

Nghe vậy, mặt mày Vương Thiên Huy như muốn nổ tung.

“Không! Cô lừa tôi! Mẹ tôi sẽ trông chừng cô, bà ấy sẽ không để cô ngủ với người khác!”

“Ha ha ha” Mẫn Nhi phá lên cười, cười đến nỗi ngửa cả người.

Cô chỉ vào lão yêu bà, nếu lúc này có đờm chắc đã nhổ thẳng vào mặt bà ta:

“Mẹ anh? Anh không biết à? Chính mẹ anh là người xúi tôi ngủ với người khác đấy!

Bà ta sợ anh yêu tôi quá, sợ anh bỏ rơi bà ta, nên mới bảo tôi đi cắm sừng anh.

Toàn bộ chứng cứ chẳng phải đều là do bà ta bày ra à?

“Bà ta còn bắt tôi mang thai với người khác, mang hết đứa này đến đứa kia, rồi lại bắt tôi phá bỏ từng đứa từng đứa một!

Chỉ có con anh là bà ta không nỡ giết, chứ những đứa khác thì…”

Mẫn Nhi quá hiểu Vương Thiên Huy.

Mỗi câu nói ra đều như d.a.o đ.â.m vào tim hắn.

Vương Thiên Huy trợn mắt nhìn Tào Vân Hoa:

“Mẹ… mẹ… mẹ làm thật sao?”

Lúc này, Mặc Thiên đứng xem kịch vui từ nãy giờ cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười:

“Tôi nói rồi, nhìn cái đầu anh xanh lè là thấy lạ…

Hóa ra là mẹ anh tự tay đội nón xanh cho anh! Bảo sao mà nó xanh rì rì như thế!”

Mặc Thiên đúng kiểu chuyên gia đổ thêm dầu vào lửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-387-mac-thien-tang-qua-cho-ha-ngu-nhu.html.]

Cô nhìn ra ngay là Mẫn Nhi đang cố tình chọc giận Vương Thiên Huy.

Thế là cô không ngần ngại góp vui thêm một cú.

Quả nhiên, Vương Thiên Huy lập tức bùng nổ.

Hắn ta là kiểu người chỉ biết dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.

Hắn quay ngoắt sang Tào Vân Hoa, ánh mắt như chứa thuốc nổ.

Tuy từ nhỏ đã biết bà là mẹ ruột, nhưng ngoài việc lấy tiền thì chẳng hề có chút tình cảm gì.

Hắn dùng tay siết chặt cổ Tào Vân Hoa.

Lúc này pháp thuật của Mặc Thiên vẫn còn hiệu lực, cả hai hồn phách đều ở trạng thái nửa thể xác, vẫn còn có thể động tay chân.

Vương Thiên Huy điên cuồng siết cổ bà ta.

Tào Vân Hoa vừa khóc vừa nhìn hắn đầy bi thương,

Nhưng không nói nổi lời nào, cổ bị siết chặt không thở được.

Nếu bà ta còn là người, thì chắc đã c.h.ế.t mấy lần rồi.

Tào Vân Hoa gục ngã, như một đống bùn nhão.

Chỗ dựa duy nhất của bà ta—đứa con trai—lại muốn g.i.ế.c c.h.ế.t mình.

Bà ta yêu hắn đến thế, sao hắn có thể hận bà đến vậy chứ!

Hai mẹ con đánh nhau tơi bời.

Mọi người đứng xem chẳng ai mở miệng.

Mãi đến khi phù chú của Mặc Thiên hết hiệu lực,

Tay Vương Thiên Huy không thể đánh trúng nữa mà xuyên thẳng qua hồn Tào Vân Hoa, cuộc chiến mới dừng lại.

Hai mẹ con đấu nhau, kết cục đều thê thảm.

Còn Mẫn Nhi đứng bên, gương mặt hung dữ lúc nãy giờ đã biến mất, chỉ còn lại vẻ ngẩn ngơ.

Ba cái hồn—điên loạn, suy sụp, mơ hồ—mỗi người một kiểu.

Mặc Thiên nhắm mắt cảm nhận, phát hiện sát khí trên người Mẫn Nhi tuy giảm bớt nhiều, nhưng vẫn chưa tan hết.

Cô khẽ thở dài, lại mở nắp hũ hồn, thu Mẫn Nhi và Vương Thiên Huy vào trong.

Nhưng lần này cô nhận ra—

Hồn của Vương Thiên Huy bắt đầu mờ dần, loãng dần, thậm chí bắt đầu xuất hiện dấu hiệu tan rã thành hạt nhỏ.

Mặc Thiên biết

Hắn ta sắp tan thành mây khói, vĩnh viễn tiêu tán rồi…

Sau khi thu hồn hai người kia xong, Mặc Thiên chắp hai ngón tay lại, ngoắc ngoắc về phía Tào Vân Hoa.

Lão yêu bà lập tức quỳ rạp trước mặt cô.

Giờ phút này, bà ta đã không còn vẻ hung ác như trước, rõ ràng bị đứa con trai làm tổn thương đến cạn lòng.

Nhưng Mặc Thiên chẳng thèm để tâm.

Cô giơ hũ hồn lên lắc lắc, nhẹ nhàng hỏi:

“Này lão yêu bà, thai nhi của Cố Hương Vi sao lại rơi vào tay bà? Là bà g.i.ế.c nó à?”

Tào Vân Hoa nghe xong, trừng mắt:

“Sao cô biết chuyện đó?”

Mặc Thiên nháy mắt tinh nghịch:

“Tôi là đại sư, vừa bấm tay một cái là tính ra hết.”

“Hừ.” Tào Vân Hoa hừ lạnh:

“Hai thai nhi đó còn chưa mọc đủ ngũ quan, cô tính ra được cái gì? Tưởng tôi dễ bị lừa chắc?”

Bị bóc mẽ, Mặc Thiên cũng chẳng cáu, từ tốn lục lọi hũ hồn:

“Vậy thì bà nói cho tôi biết là tôi biết liền mà.”

Tào Vân Hoa lườm cô, quay mặt đi, không muốn nhìn nữa.

Mặc Thiên vẫn bình thản, thậm chí còn bất ngờ ngồi xổm xuống, kề mặt lại gần, cười toe toét nói:

“Hạ Ngữ Nhu giờ vẫn sống tốt lắm, bà cam lòng mà đi sao?

Quản gia Lý g.i.ế.c người thì sẽ bị cảnh sát b.ắ.n chết, còn Hạ Ngữ Nhu ấy hả, sống sung sướng lắm, ăn ngon mặc đẹp.

Đợi bà c.h.ế.t rồi, cô ta sẽ đem tro cốt của bà đi rải mất tiêu đấy~”

Nói đến đây, Mặc Thiên còn làm động tác rắc tro một cách rất duyên dáng.

Nghe đến đây, cuối cùng Tào Vân Hoa cũng có phản ứng:

“Cô có thể giúp tôi g.i.ế.c con đàn bà đó không?”

Mặc Thiên nhếch môi, chậc một tiếng:

“Bà xem kìa, động tí là g.i.ế.c giết c.h.é.m chém. Bây giờ là xã hội pháp trị rồi, ai lại ra tay bừa bãi như vậy?

Bà đúng là c.h.ế.t cũng không biết luật pháp là gì.”

Tào Vân Hoa: “……” %¥#@&%¥#@&#!!!

La Dương: “……” Quả nhiên là Mặc đại sư, chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho dân thắp đèn…

Mặc Thiên chẳng thèm quan tâm mặt mày hai người kia biến sắc ra sao.

Cô búng tay một cái rõ kêu:

“Có oan thì tìm đúng người, có thù thì tự mình trả.”

Nói rồi cô nhìn mặt lão yêu bà, da rách toạc như quái vật trong phim kinh dị, cô gật gù vỗ tay hài lòng:

“Trông bà được đóng gói thế này, đúng là rất hợp làm quà tặng đấy!”

Loading...