Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 388: Hạ Ngữ Nhu tự thú, cả nhà ba người không ai thoát
Cập nhật lúc: 2025-04-20 08:17:29
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện của Hạ Ngữ Nhu, Mặc Thiên và lão yêu bà kia chỉ mất ba giây là đạt được đồng thuận.
Tào Vân Hoa thật sự không ngờ Hạ Ngữ Nhu lại dám mua chuộc quản gia Lý để g.i.ế.c người diệt khẩu.
Rõ ràng bà ta chỉ bắt cô ta đi tìm ba đứa trẻ còn chưa chào đời, lấy thân thế hai đứa con trai của cô ta ra uy h.i.ế.p một chút thôi mà.
Ai ngờ đúng lúc quan trọng nhất, cô ta lại ra tay lấy mạng bà, hại đứa con trai của bà phải xuống mười tám tầng địa ngục, chịu đủ mọi tra tấn mới có thể đầu thai.
Vịt Bay Lạc Bầy
Tào Vân Hoa sao có thể tha cho cô ta được.
Từ lâu rồi, bà đã giấu sẵn tóc của Hạ Ngữ Nhu ở nhà, để phòng khi trở mặt thì còn có cái giữ mạng.
Không ngờ lại thật sự đến ngày dùng đến.
Lúc này, Mặc Thiên trực tiếp lấy ra làm pháp.
Cô ngồi xếp bằng trên sàn, lôi ra ba nén nhang từ túi, châm lửa đốt.
Khói nhang nghi ngút bốc lên.
Mặc Thiên đốt tấm bùa có tóc của Hạ Ngữ Nhu bọc bên trong, miệng lầm rầm niệm chú, rồi ném tấm bùa đang cháy về phía linh hồn của lão yêu bà.
Tấm bùa vừa chạm vào linh hồn kia, hồn phách của lão yêu bà lập tức bị hút vào bên trong, rồi biến mất khỏi căn phòng của Tào Vân Hoa.
Lúc này, Hạ Ngữ Nhu đang trên đường ra sân bay thì bỗng rùng mình một cái.
Cô ta rón rén quan sát xung quanh.
Bên ngoài xe tối om, chỉ có ánh đèn đường mờ mờ lướt qua từng đoạn.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến cô ta bất giác rùng mình.
Cô ta hối thúc tài xế: “Chú Trương, đi nhanh lên!”
Vừa dứt lời, bên tai bỗng vang lên một giọng nữ: “Vội đi đâu? Xuống địa ngục à?”
Hạ Ngữ Nhu sợ đến mức run cầm cập, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cô ta cứng đờ người, đảo mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai.
Nhưng giọng nói kia—quá quen thuộc—là của Tào Vân Hoa.
Cô ta hoảng hốt bịt chặt tai.
Nhưng chẳng ích gì.
Giọng nói lại vang lên, “Sợ rồi à? Lúc g.i.ế.c tôi, sao không thấy cô sợ?”
“Không phải tôi g.i.ế.c bà, không phải tôi!” Hạ Ngữ Nhu vội vàng thanh minh.
Tài xế Trương bị cô ta làm cho hết hồn: “Tiểu thư, cô sao vậy?”
Nhưng Hạ Ngữ Nhu hoàn toàn không để ý đến ông ta.
Cô ta ngồi ở ghế sau, như thể bị hoang tưởng, lúc thì mắng mỏ bên trái, lúc thì vung tay bên phải.
Tài xế Trương qua gương chiếu hậu nhìn mà càng lúc càng lo, liền cao giọng hỏi: “Tiểu thư, có cần tôi dừng xe không? Cô ổn chứ?”
Hạ Ngữ Nhu bị gọi thì giật mình hoàn hồn, hét lớn: “Tăng tốc! Nhanh lên! Mau đến sân bay!”
Tài xế nghe lời, đạp mạnh chân ga.
Ngay lập tức, một cơn gió lạnh thổi lướt qua má cô ta, kèm theo giọng nói lạnh băng: “Muốn chạy? Mạng cô phải để lại!”
Hạ Ngữ Nhu lạnh buốt từ đầu đến chân.
Không biết nghĩ gì mà đột nhiên mở cửa xe, chẳng kịp suy nghĩ gì đã nhảy xuống.
Chỉ nghe “két——” một tiếng.
Cô ta lăn mấy vòng trên mặt đường, nằm sõng soài giữa đường cái.
May mà xe phía sau thắng kịp.
Không thì chắc giờ Hạ Ngữ Nhu đã thành bánh thịt rồi.
Hai chân cô ta gãy quặp lại một cách dị dạng, nằm bất động trên đường, khóe miệng còn hiện ra nụ cười quái dị…
Hạ Ngữ Nhu được đưa vào bệnh viện.
Chuyến xuất ngoại coi như tiêu.
Nhưng dù nằm viện mấy ngày, tinh thần cô ta chẳng khá lên chút nào.
Không những không khỏi, mà còn điên hơn.
Cô ta ngồi trên xe lăn, giữa chốn đông người múa thoát y, mà lại là kiểu “chị đại”, không từng mảnh từng mảnh mà giật rách luôn cả bộ.
Là tiểu thư nhà quyền quý mà thấy ông cụ thu gom rác y tế cũng nhào vào sán tới, khiến ông cụ suýt lên cơn đau tim.
Chưa hết, cô ta còn chạy vào thang máy, phòng khám, ghế chờ để tiện đâu “giải quyết” ngay đó. Dù hai chân bị gãy nát, cô ta vẫn có thể bò khắp bệnh viện như thể mọc thêm mấy cái chân.
Chẳng mấy chốc, đại tiểu thư nhà họ Hạ đã nổi như cồn ở viện.
Các cô lao công nhìn thấy đều sợ đến mức muốn gọi công an.
Bà Hạ không còn cách nào khác, đành phải trói cô ta lại.
Nhưng bị trói rồi, cô ta càng la hét điên cuồng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-388-ha-ngu-nhu-tu-thu-ca-nha-ba-nguoi-khong-ai-thoat.html.]
Mỗi ngày đều như “bật nắp quan tài”, khiến người ta “ngạc nhiên” không kịp trở tay.
Cuối cùng có một ngày, Hạ Ngữ Nhu nhận được một lời chỉ dẫn.
Có người lén nhắn vào: “Đại sư nói, nơi có dương khí mạnh nhất là đồn công an, có thể trấn tà.”
“Nói nhảm!”
Cùng lúc đó, giọng của Tào Vân Hoa cũng vang lên: “Mày đừng hòng đi đâu! Mày mà dám đi, tao sẽ g.i.ế.c mày!”
Linh hồn Tào Vân Hoa bám chặt lấy cô ta, sống c.h.ế.t không chịu buông.
Hạ Ngữ Nhu bị tra tấn đến phát điên.
Cuối cùng, một hôm trong phòng bệnh, có một con mèo đen xuất hiện.
Nó chỉ đặt một chân lên người cô ta.
Hồn của Tào Vân Hoa lập tức bị hù bay ra ngoài.
Hạ Ngữ Nhu nhân cơ hội ấy như lên cơn điên, lao thẳng tới đồn công an.
Tự giác khai báo tất cả tội lỗi của mình, không dám giấu giếm dù chỉ một chữ.
Cho dù không có bằng chứng hay nhân chứng, cô ta cũng cố sống cố c.h.ế.t nhận tội, chỉ sợ cảnh sát không quy hết tội lỗi về mình.
Lúc trước ngông nghênh cỡ nào, giờ thấp kém, hèn mọn cỡ đó.
Mấy anh cảnh sát trẻ cuối cùng cũng hả dạ.
Ngay lập tức tăng ca, dốc sức thu thập chứng cứ, quyết tâm tống cổ hai anh em nhà họ Hạ vào tù sớm nhất có thể.
Cuối cùng, dưới sự nỗ lực của cả đội, chuỗi bằng chứng đã hoàn tất, hai anh em kia không còn cơ hội lật ngược thế cờ.
Mấy anh cảnh sát còn bí mật mở một cuộc họp mini, chỉ mất 5 phút đã đồng thuận 100%.
Hôm sau, Mặc Thiên đến đồn công an.
Một hộp quà đỏ chót được đưa tới trước mặt cô.
“Tèn ten tèn tén! Đại sư, đầu năm đổi vận, đây là vòng tay đá quý Châu Đại Phúc chúng tôi gom tiền tự mua cho cô trên hội chợ hàng Tết Tmall, chuyên dành cho đại sư huyền học phát tài đó!”
Mặc Thiên ngẩn người: “Hội chợ hàng Tết Tmall?”
“Đúng rồi đó!” Một cảnh sát trẻ hí hửng mở điện thoại, chỉ vào trang web: “Cô xem nè, mua vòng đá Châu Đại Phúc ở Tmall, giảm ngay 10%! Đại sư, cô chưa biết mua hàng online hả? Để tôi chỉ!”
Mặc Thiên như được khai sáng.
Mắt tròn mắt dẹt, say mê học công nghệ mới.
Mãi đến tối, khi Cố Thiếu Đình đọc lại bản ghi chép lời khai của Hạ Ngữ Nhu cho cô nghe, cô mới biết khẩu s.ú.n.g trong tay Cố Hương Vi là từ đâu mà ra.
Thì ra, ban đầu Cố Hương Vi chẳng có ý định hại Vạn Kiều.
Là Hạ Ngữ Nhu mỗi ngày cứ bên ngoài bóng gió, nói chị dâu không ưa cô, sau này có con sẽ càng ghét, thậm chí còn cướp mất vị trí của cô trong nhà họ Cố.
Nghe riết, Cố Hương Vi tin.
Rồi bắt đầu có ý xấu.
Cô ta còn ngu đến mức tin lời Hạ Ngữ Nhu nói chỉ cần lấy hai sợi tóc của Vạn Kiều là để trấn áp vận mệnh đứa trẻ, không hại c.h.ế.t chúng.
Cô ta cứ tưởng thuốc làm c.h.ế.t thai là thuốc xạ hương dạng uống mà mình mua từ bác sĩ.
Thật ra, thứ đó chỉ là vitamin mà Hạ Ngữ Nhu lừa cô ta.
Bởi vì làm phép thì không có chứng cứ, còn mua thuốc phá thai mới là bằng chứng g.i.ế.c người rành rành.
Cuối cùng, đứa bé trong bụng Vạn Kiều mất đi vô cùng dễ dàng.
Cô ta cũng từng dùng cách đó để hại Đồng Anh Tư.
Hạ Ngữ Nhu khai hết.
Chỉ có điều, lời khai không bằng chứng, không thể bắt Cố Hương Vi được.
Cảnh sát chỉ có thể làm việc theo chứng cứ.
May mà cô ta khai rất nhiều.
Không chỉ tội của cô và anh trai, mà cả tội năm xưa mẹ cô ta thuê người g.i.ế.c người, cô cũng khai tuốt tuồn tuột.
Gia đình họ Hạ chỉ còn ba người, giờ thì cả ba đều bị bắt gọn vào đồn công an…
Vụ án đã ngã ngũ.
Thi thể Vương Thiên Huy và Tào Vân Hoa có thể đem đi hỏa táng.
Mặc Thiên gọi La Dương, đưa cô đến nhà tang lễ.
Nhìn hai t.h.i t.h.ể nằm đó, Mặc Thiên xắn tay áo.
Nhe răng cười.
“Hôm nay, là một ngày vui.”
La Dương nghe thế thì vội ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, thấy ánh mắt như d.a.o lia tới liền lập tức cúi đầu.
Tiểu cô nãi nãi này đúng là chẳng biết sợ ai cả…