Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 390: Tự tiện xông vào nhà dân, quen là được

Cập nhật lúc: 2025-04-20 08:24:11
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xe dừng dưới lầu nhà của Đồng Anh Tư.

Không ngờ lần này Mặc Thiên không làm phép trong xe.

Cô ôm Tiểu Hắc, gọi với lên: “Xuống xe, đi lên lầu với tôi.”

La Dương sửng sốt, qua cửa kính ngẩng đầu nhìn lên, khó hiểu hỏi:

“Lầu cao cũng ảnh hưởng đến việc làm phép sao?”

Lúc nãy đến nhà Vạn Kiều, dù cách một cái sân lớn, Mặc Thiển vẫn có thể làm phép từ xa.

Sao đến nhà Đồng Anh Tư, rõ ràng đã đến chân tòa nhà rồi mà vẫn phải lên lầu?

Nghe xong, Mặc Thiên thản nhiên ném lại một câu:

“Anh không hiểu đâu, không hiểu là đúng rồi.”

Nói xong thì xuống xe.

La Dương: “…” — Loại lời vô nghĩa này, thà đừng nói…

Anh thở dài bất lực, ngoan ngoãn xuống xe theo cô lên lầu.

Thật ra Mặc Thiên không giải thích vì giải thích rất phiền.

Đồng Anh Tư không giống Vạn Kiều.

Những năm qua cô ấy bị ảnh hưởng bởi tà thuật, chấp niệm quá sâu.

Mặc Thiên sợ cô ấy sẽ bị cuốn vào giấc mơ đẹp, không thể thoát ra, nếu lại bị hai đứa bé đưa đi…

Thì cô còn phải đến điện Diêm Vương cướp người, phiền phức lắm.

Sư phụ từng nói, không được vượt giới hạn.

Vịt Bay Lạc Bầy

Vì thế Mặc Thiên vẫn quyết định lên lầu để kịp thời ứng phó.

Hai người lên đến lầu.

Mặc Thiên lấy từ túi xách ra hai lá bùa, chuẩn bị dán lên cửa.

La Dương lập tức ngăn lại.

Anh thận trọng nhìn quanh, hạ giọng nói:

“Tiểu tổ tông, cô vừa mới nói với mụ già kia là bây giờ là xã hội pháp trị, sao giờ lại tự tiện xông vào nhà dân? Đây còn là khu dân cư của cảnh sát nữa, chẳng khác nào dám động vào đầu Thái Tuế!”

Mặc Thiên ngừng tay: “Vậy anh nói vào kiểu gì?”

“Gõ cửa chứ sao! Cảnh sát Đồng đâu có cấm cô vào.”

La Dương nói đầy lý lẽ.

Mặc Thiên lườm anh một cái: “Tôi gọi Đồng Đồng dậy rồi thì cô ấy còn ngủ được à? Tôi ở đây đợi tới tối mai chắc?”

La Dương nghe vậy, bĩu môi: “Nói cũng đúng.”

Đang suy nghĩ, Mặc Thiên đã hành động.

Cô phóng bùa thẳng lên cửa, rồi kéo La Dương vào nhà Đồng Anh Tư.

La Dương: “…” — Thôi kệ, tổ điều tra án đặc biệt mà, tình huống đặc biệt thì xử lý đặc biệt…

Hai người bước vào phòng khách.

Căn hộ này vốn rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ một phòng khách.

Mặc Thiên không vào phòng ngủ.

Cô đứng ở cửa phòng, từ nhẫn rút ra hai chấm đen nhỏ.

Hai chấm đen này không giống mấy chấm đen khác.

Trên mỗi chấm đen còn dán một chấm đỏ rất nhỏ — đó là ký hiệu Mặc Thiên đánh dấu.

Hai đứa ở chỗ Vạn Kiều là chấm hồng nhỏ.

Mặc Thiên dùng hai ngón tay kẹp hai chấm đen, vung về phía căn phòng.

Chúng bay xuyên qua cửa, lao vào trong.

Sở dĩ Mặc Thiên đưa con đến gặp mẹ, là vì những linh hồn chưa chào đời mà phải đi đầu thai lại, giữa họ và mẹ vẫn sẽ có một chút oán khí.

Dù oán khí đó rất nhẹ, không đủ gây tổn hại, nhưng vẫn tồn tại.

Mặc Thiên không muốn các bé mang theo chút oán hận đó rời đi.

Vì thế cô đến để hóa giải nó.

Giúp các bé gặp lại mẹ trong mơ.

Nửa đêm, yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Hai anh linh bay vào phòng ngủ.

Không lâu sau, trong phòng vang lên tiếng thút thít khe khẽ.

Âm thanh đó không mang nỗi buồn, giống như khi một người mẹ tìm thấy đứa con nghịch ngợm, vừa đánh m.ô.n.g nó vừa khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-390-tu-tien-xong-vao-nha-dan-quen-la-duoc.html.]

Mặc Thiên không vội.

Cô ngồi xếp bằng trên ghế sofa, nhắm mắt nhập định.

La Dương thấy vậy, cũng ngồi xuống bên cạnh.

Trong phòng tiếng khóc lúc đứt lúc nối kéo dài rất lâu, đến khi biến thành tiếng vừa khóc vừa cười, rồi cuối cùng là tiếng cười sảng khoái, lan tỏa như có thể lây sang người khác.

Mặc Thiên bất chợt mở mắt.

Cô đứng lên, nói với La Dương: “Xong rồi, chuẩn bị đi thôi.”

La Dương nhíu mày: “Xong vậy thôi á?”

“Ừ.”

“Thế cô gọi tôi lên làm gì?”

La Dương tưởng cô gọi anh lên vì có chuyện cần làm, kết quả chẳng làm gì, chỉ nghe một tràng khóc cười?

Mặc Thiên quay đầu nhìn anh, lần này nói nghiêm túc:

“Nếu bị bắt vì xông vào nhà dân, ít ra hai đứa mình còn có người đi chung.”

La Dương: “!!!”

Đại sư, cô cũng liều quá rồi đó!

Hai người xuống lầu.

La Dương mặt đầy bất mãn.

Anh mở cửa ghế sau với vẻ uể oải: “Tiểu tổ tông, cô nên về nhà rồi đó! Anh cô mà hỏi tội, lại tính sổ lên đầu tôi cho coi.”

Mặc Thiển ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện trời quả thực đã sắp sáng.

Cô suy nghĩ vài giây, rồi gật đầu: “Được, đưa tôi về.”

La Dương nghe xong như trút được gánh nặng, lái xe như bay về nhà họ Cố.

Quãng đường vốn mất 40 phút, vì là đêm khuya cộng với đạp ga mạnh, nên chỉ mất 20 phút đã đến nơi.

Lần này La Dương rất chủ động.

Tự xuống xe, mở cửa cho Mặc Thiên: “Đại sư, mời xuống xe.”

Mặc Thiên hài lòng gật đầu: “Đóng cửa lại, đi theo tôi.”

La Dương: “???”

Anh ngơ ngác: “Tới cổng nhà cô rồi, chẳng lẽ còn muốn tôi đưa tận vào?”

Mặc Thiên lắc đầu, chỉ tay sang bên cạnh: “Tôi không về nhà mình, tôi sang nhà kế bên.”

La Dương nhìn theo hướng tay cô chỉ — là căn biệt thự cạnh nhà họ Cố.

Mắt anh tối sầm.

Hai tay day huyệt thái dương điên cuồng:

“Tiểu tổ tông, nếu cô nhất định phải vào đó, tôi cam đoan ngày nào cũng đến cục cảnh sát đưa đồ ăn ngon cho cô, phục vụ tận răng. Đừng kéo tôi đi chung nữa…”

Mặc Thiên nhìn chằm chằm anh: “Lần này thật sự có chuyện liên quan đến anh.”

La Dương nhíu mày nghi hoặc: “Cô lại muốn làm gì?”

Mặc Thiển: “Làm việc tốt.”

La Dương: “…” — Ý cô là… kiểu phạm pháp ấy hả…

Nơi Mặc Thiên định đến là nhà của Cố Hương Vi.

Cô vẫn không có chìa khóa.

Cho nên lại dùng chiêu cũ — tự tiện xông vào nhà dân.

La Dương “một lần sinh, hai lần quen”.

Lần trước còn thấy áy náy, lần này thì như đi chốn không người.

Anh xuyên qua tường, bước thẳng vào như đi chợ.

Mặc Thiên kéo anh lại: “Tòa nhà này mấy chục người, làm ồn thì anh chịu trách nhiệm.”

Đừng tưởng trong nhà chỉ có Cố Ngọc Uyên và Cố Hương Vi, quản gia, giúp việc còn nhiều hơn cả bên nhà họ Cố.

Có khi mỗi phòng trong tòa nhà đều có người.

Nghe thế, La Dương suýt té vào tường, vội vịn tường, rón rén bước nhẹ hơn.

Hai người rón rén bước vào phòng của Cố Hương Vi.

Vừa vào, dù phòng rất tối, nhưng La Dương quen nhìn ban đêm, vừa liếc là thấy ngay cô gái đang nằm trên giường công chúa.

Anh vội quay đầu che mắt lại:

“Tiểu tổ tông, tôi xông vào nhà dân đã là chuyện xấu rồi, xông cả vào phòng con gái người ta thì còn tệ hơn!”

Mặc Thiên kéo tay anh xuống: “Đừng la, tôi đã làm cô ta mê man rồi.”

La Dương: “…” — Tiểu tổ tông ơi, như vậy càng không giải thích nổi đâu!

Loading...