Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 391: Mặc Thiên tặng con cho Cố Hương Vi
Cập nhật lúc: 2025-04-20 08:24:15
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc kệ phản ứng của La Dương, lúc này trời sắp sáng, thời gian không còn nhiều, Mặc Thiên còn nhiều việc phải làm.
Thực ra cô không thể khiến Cố Hương Vi mê man được.
Trước đó cô đã phát hiện trên người Cố Hương Vi có thứ gì đó có thể kháng lại huyền thuật.
Nhưng cô vẫn có cách của mình.
Mặc Thiên lập tức thi pháp, bày một kết giới quanh người Cố Hương Vi, để cô ta không bị tiếng động bên ngoài đánh thức.
Sau khi bố trí xong, cô bảo La Dương đứng sang một bên, rồi mới bắt đầu hành pháp.
Cô lấy ra ba nén hương từ túi, châm lửa.
Tay cầm hương, miệng niệm chú, sau đó khom người vái đất ba cái.
Chiêu này La Dương từng thấy rồi.
Anh lập tức đoán được Mặc Thiên muốn làm gì, lần này không dám cắt ngang.
Hai người đợi rất lâu, cuối cùng một bóng đen một bóng trắng hiện ra.
Không sai, chính là hai vị đại nhân Hắc Bạch Vô Thường.
La Dương lập tức chắp tay hành lễ.
Còn Mặc Thiên thì không khách sáo tí nào, còn có phần ghét bỏ: “Hai người chậm thật đấy.”
Hắc Bạch Vô Thường: “……”
Hai vị đại nhân vừa làm việc cả đêm, chuẩn bị thư giãn đánh bài.
Bài mới chia xong còn chưa kịp đánh thì đã bị gọi liên tục như đòi mạng, đầu óc muốn nổ tung.
Họ đành phải ném bài, chạy tới xem là kẻ nào điên khùng.
Vừa thấy mặt Mặc Thiên — hai mắt tối sầm.
Bạch Vô Thường đỡ trán thở dài: “Tiểu nha đầu, lại có chuyện gì nữa đây! Dù sao bọn ta cũng là nhân vật danh tiếng, ngươi cứ gọi là đến, xua là đi, thấy hợp lý không?”
Mặc Thiên chớp chớp mắt, không nói một lời.
Trực tiếp hành động — cô thả ra 993 vong nhi.
Chỉ thấy trong căn phòng ngủ rộng lớn, ầm ầm tràn ra một đám linh hồn trẻ sơ sinh, đen đặc, lốm đốm như bầy kiến, chen chúc khắp không gian.
Hai vị đại nhân suýt nữa không có chỗ đứng, giật mình lùi liên tục.
Mặc Thiên bất đắc dĩ nhún vai:
“Các người không nhận, chẳng lẽ bắt ta mang đến tận điện Diêm Vương?”
Hắc Bạch Vô Thường: “……” — mũ ô sa của bọn họ chắc tiêu rồi…
Hai quỷ sai quét mắt nhìn linh hồn trong phòng, càng nhìn càng kinh ngạc:
“Ngươi làm sao gom được nhiều thế này?”
Mặc Thiên: “Các người không nhận, thì ta giữ lại thôi.”
Hai vị đại nhân: “……”
Chuyện trần gian lớn như vậy, sao lại bắt địa phủ bọn ta chịu…
May mà Mặc Thiên vẫn có lòng tốt, không trách cứ họ.
Cô vẫy La Dương: “La cảnh quan, mau đến đây giúp đại nhân đếm số, kẻo sếp họ phát hiện thì bị trừ lương.”
La Dương lần này tin thật, vội vàng bước tới hỗ trợ.
Hai vị đại nhân còn nói gì được nữa?
Cô nhóc này còn lo cho tiền lương của họ, họ còn có thể nói gì?
Đành phải nghiến răng, xếp hàng nhận hồn một cách miễn cưỡng.
“Thứ nhất, thứ hai, thứ ba… thứ 989…”
Phía sau chỉ còn lại bốn vong nhi.
Bạch Vô Thường chuẩn bị tiếp tục đếm, nhưng bị Mặc Thiên chặn lại: “Khoan đã.”
Cô xoay tay, bốn chấm đen nhỏ dính hồng phấn bay về, rơi vào lòng bàn tay cô.
Cô ngẩng đầu nói với Hắc Bạch Vô Thường:
“Bốn vong nhi này chưa cần đưa vào luân hồi. Hai vị đại nhân dẫn chúng đi chơi một chút, rồi mới đánh số.”
Hai người nhăn mặt: “Âm phủ có gì vui đâu?”
Mặc Thiên: “Bắt quỷ chơi ấy mà.”
“……”
Mặt hai vị đại nhân tái xanh, tái trắng, khó coi vô cùng.
Họ nhìn nhau, rồi đồng thanh hỏi:
“Có cần kéo cả bọn ta ra chơi luôn không?”
Mặc Thiên nghe vậy, mắt sáng rực:
“Không ngờ còn có chuyện tốt như vậy. Đa tạ hai vị đại nhân!”
Hắc Vô Thường: “……”
Bạch Vô Thường: “……”
Thế giới này đảo lộn rồi, người giờ còn cưỡi lên đầu quỷ mà ngồi…
Nhưng Mặc Thiên vẫn chưa xong.
Cô vừa giao xong đám vong nhi, lại tiếp tục lục lọi từ hồ hồn.
Chẳng bao lâu, hồn phách của Mẫn Nhi trôi ra.
Cô giao Mẫn Nhi cho họ: “Người này c.h.ế.t oan, lần sau chọn đường tốt rồi hãy đưa đi.”
Vịt Bay Lạc Bầy
“……”
Tiếp theo là lão yêu bà: “Loại thất đức như bà ta, ném xuống địa ngục rồi quên đi luôn. Bà ta chỉ hợp ở lại đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-391-mac-thien-tang-con-cho-co-huong-vi.html.]
“……”
Hai vị đại nhân im lặng, nhìn Mặc Thiên không nói nên lời, trong lòng bắt đầu hoài nghi bản thân làm việc cho ai…
Lúc lão yêu bà vừa ra, liền phát điên.
Miệng phát ra tiếng cười âm hiểm, thân thể tránh né hai quỷ sai:
“Đừng bắt ta! Ta phải tính sổ với con tiện nhân này! Tiện nhân, mày không c.h.ế.t tử tế được đâu! Không chỉ mày, cả nhà mày—A—”
Tào Vân Hoa chưa nói hết câu, đã bị Hắc Vô Thường dùng xích hồn khóa lại, kéo xuống cuối hàng.
Bà ta vùng vẫy, hét loạn, nhưng chẳng thể chống lại nổi sức mạnh của quỷ sai, chỉ có thể gào lên bất lực.
Cảnh tượng như vậy, Hắc Bạch Vô Thường thấy mãi thành quen, chẳng thèm để tâm.
Họ trói đám “châu chấu” này lại, quay sang Mặc Thiên, bực mình hỏi:
“Lần này thật sự hết rồi chứ?”
“Hết rồi.”
Mặc Thiên nói dứt khoát.
Nhưng tay lại tiếp tục lấy ra hai chấm đen từ hồ hồn.
Hắc Bạch Vô Thường suýt ngất tại chỗ.
Con nhóc này móc phải tổ ong của địa phủ rồi à, đào đâu ra lắm hồn như vậy?
Hắc Vô Thường cau mày: “Không phải ngươi nói hết rồi sao?”
“Đúng mà.” Mặc Thiên mặt dày trả lời, “Hai cái này không phải để các người dẫn đi.”
Cô đưa hai vong nhi nhỏ xíu trong tay ra, chỉ vào Cố Hương Vi:
“Hai đứa bé này muốn tìm mẹ. Làm phiền hai vị đưa chúng về với mẹ.”
Hai vị đại nhân: “……”
Có ai trị được con bé này không…
Mũ của hai quỷ sai muốn lệch khỏi đầu.
Họ chỉ vào hai vong nhi:
“Không được! Phải đưa hết đi luân hồi!”
Mặc Thiên: “Lúc cần bắt thì không bắt, lúc không cần thì lại sốt sắng. Nói chuyện không thông được, có cần ta đi gặp sếp của các người không?”
“……”
Hai vị quỷ sai nổi danh uy nghiêm.
Chưa từng bị phàm nhân làm khó chịu như thế này.
Nhưng làm gì được cô?
Đành phải nuốt giận, nhìn hai vong nhi, bực mình nói:
“Tự ngươi không đưa được à, còn cần bọn ta?”
Mặc Thiên mím môi, giọng có chút uất ức:
“Nếu ta đưa được, còn phiền đến hai người sao?”
Lời này là thật.
Trên người Cố Hương Vi có pháp vật hộ thân, hoàn toàn miễn nhiễm đạo thuật, thậm chí phù chú cũng không đến gần được.
Mặc Thiên hết cách.
Nhưng cô giỏi tìm người giúp.
Hắc Bạch Vô Thường nhìn theo tay Mặc Thiên, lại nhìn Cố Hương Vi đang nằm trên giường.
Nhưng vẫn chưa chịu hành động.
Một là việc này trái quy tắc, hai là không muốn nghe lời con nhóc phiền toái này.
Mặc Thiên thấy họ không động đậy, khẽ thở dài:
“Không lẽ hai người cũng không làm được?”
“Làm gì có chuyện đó!” Bạch Vô Thường cười lạnh.
Nghe vậy, Mặc Thiên cười ngọt ngào:
“Vậy mời ra tay—”
Tốt, ép vịt lên lưng cọp rồi…
Hai vị đại nhân một giây cũng không muốn ở lại thêm.
Nhìn thấy cô là giảm thọ mấy chục năm.
Họ không chần chừ nữa.
Một gậy khóc tang vung trong không trung, một luồng sáng lóe lên, đưa hai chấm đen vào bụng dưới của Cố Hương Vi.
Pháp làm xong.
Hai quỷ sai lập tức xoay người rời đi, một giây cũng chẳng muốn nán lại.
Cô gái này, đúng là “Quỷ thấy sầu”.
Họ kéo theo một hàng dài linh hồn, rảo bước trở về địa phủ.
Nhưng ngay lúc sắp tan biến giữa không trung, bỗng nghe tiếng hét cuối cùng của lão yêu bà:
“Con nhãi kia! Mày cũng đừng hòng yên thân! Tao nói cho mày biết! Nhị tẩu của mày, cả đời này không thể có con nữa, vĩnh viễn, vĩnh viễn—”
Giọng nói ngày càng nhỏ…
Cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Mặc Thiên mờ mịt nhìn trần nhà phía trên.
Không thể có con?
Là có ý gì chứ?