Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 392: Cô ấy có thai rồi!

Cập nhật lúc: 2025-04-20 08:29:35
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc Thiên và La Dương rời khỏi nhà Cố Hương Vi, quay về theo đường cũ, đi đến chỗ đậu xe.

Lúc này trời đã sáng hẳn, đồng hồ sinh học của La Dương cũng chuyển sang chế độ ngủ.

Anh đang định lái xe thì thấy Mặc Thiên lại không chịu về nhà mà còn định mở cửa xe.

La Dương vội vàng bước tới, ấn tay lên tay nắm cửa, ngăn không cho cô mở ra:

“Tiểu tổ tông, nhà cô ngay sát vách thôi mà, đi bộ về đi. Tôi không tiễn cô nữa đâu.”

“Tôi không về nhà, tôi phải đến cục cảnh sát.”

“???”

La Dương trợn tròn mắt nhìn Mặc Thiên,

“Tiểu tổ tông à, từ hôm qua đến giờ đã gần một ngày một đêm rồi, cô cũng nên nghỉ đi, tôi cũng phải ngủ chứ. Mỗi người về nhà, mỗi người đi ngủ, được không!”

Mặc Thiên nghiêm túc lắc đầu, “Tôi đã ngủ suốt bảy ngày rồi, không thể ngủ thêm nữa.”

La Dương, “……” Tiểu tổ tông, tôi thì vẫn chưa được ngủ tí nào đây này!

Nhưng Mặc Thiên vẫn cứng đầu ngồi lên xe, còn vẫy tay với La Dương, “Tôi có thần dược, đảm bảo anh không buồn ngủ đâu.”

Nói xong, cô đóng cửa xe lại.

La Dương vừa bất đắc dĩ vừa cạn lời, không thể làm gì khác ngoài việc lên xe.

Qua kính chiếu hậu, anh thấy Mặc Thiên ngoan ngoãn thắt dây an toàn, còn cẩn thận thắt cả dây an toàn cho con mèo đen nhỏ bên cạnh mình.

Cô đang đợi anh lái xe.

La Dương thở dài, đành chấp nhận số phận mà lên xe.

Vừa ngồi vào, Mặc Thiên từ ghế sau đưa cho anh một viên thuốc màu nâu,

“Này, thuốc tỉnh táo đó, Cố Thiếu Đình uống rồi còn khen hiệu quả đấy.”

La Dương nghi ngờ nhận lấy, “Cô biết bào chế thuốc à?”

Mặc Thiên đắc ý cười, “Tính toán một chút, thì thấy món đó có thể dùng làm thuốc.”

La Dương dừng vài giây, rồi giơ ngón tay cái lên: “Đỉnh!”

Nói xong, anh nuốt viên thuốc luôn.

Dù Mặc Thiên có khó ưa cỡ nào, thì năng lực của cô vẫn khiến La Dương hoàn toàn tin phục.

Quả nhiên chưa đến năm phút sau khi uống, La Dương đã thấy đầu óc tỉnh táo, tai mắt sáng rõ, thậm chí đỉnh đầu còn mát lạnh như vừa bôi dầu gió.

La Dương kinh ngạc quay đầu lại, “Đại sư, thuốc của cô thật hiệu nghiệm. Còn không? Tôi mua thêm một lọ.”

“Không còn đâu.” Mặc Thiên nói với giọng tiếc nuối, vừa vuốt ve mèo đen bên cạnh, vừa chậm rãi giải thích, “Bây giờ Tiểu Hắc cô cô không thích ăn ếch nữa, tôi không có chân ếch để làm thuốc.”

La Dương, “……”

Dạ dày anh lộn nhào, buồn nôn không ngừng.

Anh rất muốn tìm cảnh sát Cố tâm sự một chút, trao đổi cảm giác của “nạn nhân”… à nhầm, là “người hưởng lợi” khi dùng thuốc của Mặc đại sư.

Vừa lái xe, vừa buồn nôn.

Không dám nghĩ sâu thêm, càng nghĩ càng rợn người.

May mà cục cảnh sát cũng đến nhanh.

Vừa bước vào, việc đầu tiên La Dương làm là lao vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo một trận.

Phải mất một lúc lâu mới bước ra được.

Kết quả, Mặc Thiên vẫn đứng đợi trước cửa.

La Dương thấy cô, liền hỏi: “Cô nói đến cục có việc, sao vẫn chưa đi?”

Lần này, Mặc Thiên cầm trên tay một vỉ thuốc trông rất chính quy, “Anh có say xe không? Tôi vừa tìm được thuốc say xe cho Tiểu Hắc, anh muốn thử không?”

Vịt Bay Lạc Bầy

“Tôi, tôi, tôi—” La Dương sợ đến nói lắp, mãi mới bật ra câu, “Tôi không cần!”

Cả đời này tôi cũng không muốn uống bất kỳ thứ gì cô đưa nữa!

Trong lòng anh tự lập cho mình một cái “flag”.

Mặc Thiên cũng không để tâm, cất lại thuốc vào túi đeo vai, sau đó kéo La Dương đi về phía phòng thẩm vấn.

Hạ Ngữ Nhu vẫn còn ở đó vì một số chi tiết chưa được xử lý xong, nên đang bị tạm giữ lại.

Mặc Thiên vừa thấy cô ta liền đi thẳng vào vấn đề: “Tại sao cảnh sát Đồng lại không thể có con nữa?”

Hạ Ngữ Nhu gần đây đã bị dọa đến điên điên dại dại, gần như không còn chút sức phản kháng nào.

Nghe thấy câu hỏi, cô ta liền phản xạ có điều kiện trả lời:

“Vì bà đồng đã làm pháp với cô ta.”

“Làm pháp gì?”

“Cô hỏi tôi à? Tôi sao biết được.” Hạ Ngữ Nhu nhún vai, vẻ mặt buông xuôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-392-co-ay-co-thai-roi.html.]

Cô ta thật sự không biết Tào Vân Hoa đã dùng thủ đoạn gì.

Khi ấy, Hạ Ngữ Nhu hận Đồng Anh Tư thấu xương. Cô ta đã hủy hoại cả cuộc đời cô!

Vì vậy, cô ta muốn Đồng Anh Tư cũng phải bất hạnh cả đời!

Cô ta tìm đến Tào Vân Hoa, bày ra vô số chủ ý độc ác: nào là bỏ thuốc, nào là sinh con tật nguyền, sinh một c.h.ế.t một…

May mà Tào Vân Hoa không có thù oán gì sâu với Đồng Anh Tư, nên cuối cùng chỉ đồng ý khiến cô bị ác mộng đeo bám, và vĩnh viễn mất khả năng sinh con.

Việc này được làm kín kẽ, không ai hay biết.

Nếu ba năm sau Hạ Ngữ Nhu không quay về nước, không gặp lại Đồng Anh Tư, thì có lẽ chuyện này cũng sẽ trôi vào quên lãng.

Cho nên, tất cả đều là nghiệp báo.

Nhưng đúng là Hạ Ngữ Nhu không biết phương pháp cụ thể.

Mặc Thiên hỏi không ra gì từ cô ta, sắc mặt tối sầm, lạnh như băng.

Cô nhìn người đàn bà điên trước mặt đầy ghê tởm, trong lòng như có lửa đốt.

Một lúc sau, cô lấy ra một lá bùa từ tay áo, ném về phía Hạ Ngữ Nhu.

Hạ Ngữ Nhu vẫn đang bị còng trên ghế thẩm vấn.

Bùa vừa dính, lập tức kéo cô ta quỳ rạp xuống đất, lưng vẫn dính chặt ghế, đầu thì liên tục đập xuống đất, cộc cộc vang dội.

Nghe như muốn nứt sọ đến nơi.

La Dương thấy vậy thì hoảng, vội túm lấy Mặc Khuynh, hạ giọng: “Tiểu tổ tông, đây là cục cảnh sát đấy.”

Mặc Khuynh chớp mắt, mặt không đổi sắc, nghiêm túc nói: “Cô ta tự phát điên, liên quan gì đến tôi?”

Nói xong, cô thản nhiên đứng dậy, bước ra khỏi phòng thẩm vấn.

Mà lúc này, Cố Thiếu Đình đang đợi ở ngoài…

Phòng thẩm vấn có camera giám sát.

Cố Thiếu Đình tình cờ ở trong phòng giám sát.

Toàn bộ đối thoại giữa Mặc Thiên và Hạ Ngữ Nhu anh đều nghe không sót chữ nào.

Tuy ít câu, nhưng câu nào cũng rợn tóc gáy.

Cố Thiếu Đình sợ đến mức suýt ngồi không vững, cũng không ngờ chỉ vài câu thôi mà Mặc Thiên đã ra tay luôn rồi.

Anh lập tức dặn một đồng nghiệp: “Cắt đoạn ghi hình này ra, tuyệt đối không để lọt ra ngoài. Có vấn đề, tôi chịu trách nhiệm.”

Nói xong, anh sải bước ra khỏi phòng giám sát.

Vừa thấy Mặc Thiên, anh liền túm lấy tay cô: “Thiên Thiên, chuyện này là sao?”

Mặc Thiên ngơ ra vài giây rồi kể lại lời di ngôn của oan hồn Tào Vân Hoa.

Cố Thiếu Đình sững sờ như mất hồn, hoàn toàn không còn vẻ trầm ổn ngày thường.

Mà Mặc Thiên lúc này, cũng u ám đến dọa người.

Như có cơn mưa đen kéo đến.

Một lúc sau, cô hoàn hồn lại trước, đập mạnh vào n.g.ự.c La Dương như huynh đệ: “Đi tra! Xem là tà thuật gì?”

“Hả?” Lông mày La Dương nhíu lại.

Tiểu tổ tông ơi, Tào Vân Hoa c.h.ế.t rồi, tôi biết tra chỗ nào chứ!

Nhưng vừa quay sang nhìn, đã thấy Mặc Thiên cất bước đi ra cửa…

Chỉ cần nhìn bóng dáng ấy là biết—lại sắp có người xui xẻo rồi!

Còn bên nhà Cố Hương Vi, cũng như nổ tung.

Cô tỉnh dậy sớm.

Rồi phát hiện… mình mang thai.

Suýt nữa thì ngất tại chỗ.

Cô lập đi lập lại “dậy lại” đến mười lần, mới chắc chắn đây không phải là mơ.

“Áaaa—!” Một tiếng hét xé trời khiến cả tòa nhà rung chuyển.

Gia nhân kéo nhau ùa vào.

Sợ cô chủ nhà gặp chuyện gì.

Ai cũng biết, hai vị tiểu thư nhà họ Cố đều không dễ chọc.

Ngay cả Cố Ngọc Uyên cũng bị đánh thức, vội vàng chạy đến xem cháu gái.

Kết quả…

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Chỉ sau một đêm—

Bụng của Cố Hương Vi đã phình lên gấp mấy chục lần, trực tiếp bước vào giai đoạn cuối thai kỳ…

Loading...