Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 396: Vu Tôn: “Thuốc cứu người đâu rồi? Hả, tôi đốt mất rồi à?”
Cập nhật lúc: 2025-04-20 09:04:41
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vu Tôn kéo chăn trùm kín đầu, muốn đuổi con “ma trong mơ” đi.
Nhưng đáng tiếc, con ma đó càng lúc càng lì lợm, lời nó nói lại càng dọa người.
“Lão già, ông chỉ còn sống được 88 ngày nữa thôi, còn ngủ gì nữa, ngủ thêm trăm ngày là coi như xong đời rồi đó.”
Vu Tôn vừa nghe xong, như bị điện giật, bật dậy ngồi thẳng tắp.
Vừa mở mắt đã thấy ngay gương mặt còn đáng sợ hơn cả ma – tiểu tổ tông nhà mình – suýt nữa thì bị dọa mất luôn 88 ngày còn lại.
Vu Tôn muốn khóc mà không ra nước mắt.
Ông nhìn chằm chằm Mặc Thiên , tay vẫn níu chặt lấy chăn, nép mình vào góc giường:
“Tiểu tổ tông, sao người lại đến nữa rồi? Nửa đêm nửa hôm, người không thể cứ tùy tiện xông vào phòng đàn ông được đâu đó!”
Vu Tôn đã gần chín mươi tuổi, một ông già gầy gò khô đét, lúc này co rúm trong góc giường, chẳng khác gì vừa bị sỉ nhục nặng nề.
Mặc Thiên thấy thế thì phì cười.
Cô chống nạnh, trông chẳng khác nào một bà chúa núi:
“Vậy ông kêu cứu đi! Có hét khản cổ cũng chẳng ai cứu ông đâu.”
Vu Tôn: “…”
Ông im re nhìn con nhóc đáng ghét kia, trong lòng muốn tát cho hai cái, nhưng mặt vẫn phải nở nụ cười:
“Tiểu tổ tông, người tìm con nửa đêm thế này là có việc gì vậy? Con tuổi thọ không còn bao nhiêu, đừng để chưa tới ngày c.h.ế.t mà đã bị người hù c.h.ế.t trước.”
Ông run run vỗ ngực, sợ mất mạng vì bị dọa quá nhiều lần.
Mặc Thiên hừ một tiếng.
Lần này cô không chọc ghẹo ông già xấu xí đó nữa.
Cô mở túi đeo chéo, lấy ra một chiếc hũ đựng hồn:
“Thứ này, nhận ra chứ?”
Vu Tôn đảo mắt một cái — hỏi thừa.
Không phải là bị cô cướp ngay từ tay mình đấy sao?
Ông trả lời không mấy thiện chí: “Biết.”
“Vậy ông có biết người tên Tào Vân Hoa không?”
“Tào Vân Hoa?”
Vu Tôn lặp lại cái tên đó, mắt đảo lia lịa.
Vừa rồi còn khổ sở co rúm, giờ thì thẳng lưng ngồi hẳn ra mép giường.
Ông nhìn chằm chằm vào hũ đựng hồn, vuốt râu nói:
“Dĩ nhiên là biết. Nhưng nếu người muốn tôi nói, thì phải cứu tôi trước, nếu không thì tôi—”
“Ông c.h.ế.t trước cũng được, tôi gọi hồn ông lên hỏi cũng thế.” – Mặc Thiên lạnh lùng cắt ngang, hoàn toàn không để ý đến lời uy h.i.ế.p kia.
“…”
Mặt của Vu Tôn hiện rõ cái gọi là “đen đủ các cấp độ”.
Ông thở dài — tiểu tổ tông này, không chọc được.
Thôi thì ở dưới mái hiên, đành phải cúi đầu.
“Tôi nói trước, tôi không thân với người đó! Bà ta làm gì cũng chẳng liên quan gì đến tôi, đừng có mà tìm tôi tính sổ.”
Vu Tôn vội chối bỏ quan hệ, sợ cô nàng này không có chỗ trút giận lại lôi mình ra làm bia đỡ đạn.
“Tào Vân Hoa từng là đệ tử ở Cốc Vu Y, đổi tên là Vu Hoa. Cô ta là người có ngộ tính cao, sư huynh tôi rất xem trọng. Nhưng không hiểu nghĩ gì, cứ nhất quyết đòi lấy chồng.
Trong cốc cấm kỵ kết hôn, muốn cưới chồng thì phải tự phế bỏ thuật vu y mà rời cốc, hoặc là phế người đàn ông đó.
Vu Hoa dứt khoát, phế luôn hai mươi năm công lực để được gả đi.
Kết quả chưa bao lâu thì chồng chết, cô ta không thể quay lại cốc, đành tự tìm đường sống.
Phải nói là sư huynh tôi không nhìn nhầm người, cô ta từng lén học trong tàng thư các, luyện được tà thuật Vu Cổ Búp Bê – và thành công thật.
Sau này, sư điệt tôi là Vu Kim lên làm cốc chủ, lại tiếp tục liên lạc với Vu Hoa, không biết hai người họ toan tính cái gì thì tôi không rõ.”
Thực ra Vu Tôn lâu nay ở dưới núi, giả làm thầy thuốc Đông y đi lừa gạt, nên không nắm được toàn bộ mọi chuyện.
Ông kể hết những gì mình biết.
Mặc Thiên nghe xong, khoanh tay liếc nhìn cậu:
“Vậy trong Cốc Vu Y của các ngươi có loại cổ trùng nào khiến phụ nữ không thể mang thai không?”
Vừa nhắc đến cổ độc, đúng ngay chuyên môn của Vu Tôn— cứ như cá gặp nước.
Ông vuốt râu, bắt đầu thao thao bất tuyệt:
“Chuyện này dễ thôi, trong cốc ta có cả đống cách.
Ví dụ như cổ trùng Thảo Thanh, chỉ cần cắn người là khiến phụ nữ hàn tử cung suốt đời, rất khó mang thai.
Còn có cổ trùng Hàn Phách, có thể luyện thành thuốc bột không màu không mùi, trộn vào thức ăn không chỉ làm tổn hại tử cung mà còn khiến phụ nữ chán ghét chuyện phòng the.
Còn có—”
Vu Tôn nói đầy hứng khởi, không khác gì đang giảng bài chứ không phải kể chuyện hại người.
Mặc Thiên không để hắn nói hết, ném một tấm bùa thẳng vào miệng ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-396-vu-ton-thuoc-cuu-nguoi-dau-roi-ha-toi-dot-mat-roi-a.html.]
Chỉ thấy ông già xấu xí bị tấm bùa kéo rớt từ giường xuống đất đánh “rầm” một cái.
Mặc Thiên cúi đầu nhìn xuống:
“Các người học thuật vu y, chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện cứu người sao? Cứ nghiên cứu mấy trò độc hại, chẳng lợi cho ai, đáng bị đày xuống địa ngục.”
Vu Tôn đầu óc choáng váng vì cú ngã, vừa bò dậy vừa xoa đầu.
Vừa rồi nói chuyện quá hăng, không biết giữ miệng, chọc giận tiểu tổ tông rồi.
Ông gỡ tấm bùa khỏi miệng, lẩm bẩm:
“Không phải cô kêu tôi nói sao? Giờ tôi nói rồi, cô lại không chịu nghe.”
Mặc Thiên hừ lạnh, mặc kệ hắn làu bàu gì.
Sau đó giơ tay ra: “Đưa thuốc giải đây.”
Vu Tôn: “…”
Ông nhìn tay cô, mặt méo xệch, lúc trợn mắt lúc nhăn nhó, nếp nhăn đầy mặt suýt bị kéo căng hết.
Một lúc lâu sau mới thở dài:
“Con nhóc này, mặt dày thật. Thuốc giải không phải chính tay cô đốt sạch rồi sao?”
Mặc Thiên: “…”
Lần này đến lượt cô câm nín.
Hồi ở hang núi Cốc Vu Y, ngoài con Vạn Cổ Độc Vương, cô có nương tay giữ lại, còn lại tất cả… đều bị cô tiêu diệt.
Cô bĩu môi, suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp:
“Vậy giờ phải làm sao?”
“Thì còn sao nữa, nuôi lại từ đầu thôi.”
“Mất bao lâu?”
“Ít thì mười năm, nhiều thì ba trăm năm.”
Mặc Thiên: “???”
Cô nhíu mày nhìn ông:
“Sao khi hại người thì cổ trùng có ngay, đến khi cứu người lại cần mười hai mươi năm?”
Vu Tôn thở dài:
“Vì khi hại người chỉ cần sinh sản là đủ. Nhưng bây giờ cô diệt sạch cả giống nòi người ta rồi, muốn tái tạo lại thì đương nhiên không dễ!”
Mặc Thiên cau có, đi lòng vòng trong phòng hai vòng.
Cuối cùng dừng lại, quay sang Vu Tôn:
“Bắt đầu nuôi đi. Cần gì thì bảo La Dương, hoặc bảo tôi.”
Vu Tôn nghe thấy thế, mắt sáng lên — lần này có thể nắm được đuôi con nhóc rồi.
Ông ngồi lại giường, bắt chân chữ ngũ, đầu lắc lư như đang xem kịch:
“Nhưng tôi chẳng còn sống bao lâu, sợ rằng cổ trùng còn chưa nuôi xong, tôi đã c.h.ế.t mất rồi.”
Mặc Thiên nghe vậy, nghiêm túc gật đầu:
“Vậy ông nhớ dạy lại cho Phán Nhi nha, chị ấy sống thọ lắm. Dạy xong, ông cứ yên tâm mà chết.”
Nói rồi, cô chắp tay sau lưng, rời khỏi nhà giam của tổ điều tra đặc biệt.
Mặt Vu Tôn lúc xanh lúc đen, rồi chuyển tím.
Miệng há ra, như muốn chửi thề…
Vịt Bay Lạc Bầy
Trên đường về nhà.
Cố Thiếu Đình lái xe chở Mặc Thiên về.
Trên đường đi, sắc mặt anh trầm xuống:
“Thiên Thiên, có nên nói chuyện này cho Tiểu Tư biết không?”
“Hử?” – Mặc Thiên nhướng mày, hỏi ngược lại – “Tiểu Tư có kết hôn, có muốn sinh con đâu, nói làm gì?”
Cố Thiếu Đình: “…”
Vốn dĩ anh thấy nên nói.
Nhưng giờ nghe con bé này nói, lại thấy có lý lạ kỳ.
Anh phát hiện, Mặc Thiên luôn có thể dùng logic kỳ quặc của con bé để đánh bại tư duy bình thường của con người…
Cố Thiếu Đình suy nghĩ một chút.
Gật đầu: “Thôi, tạm thời đừng nói cho Tiểu Tư biết.”
(Đợi anh theo đuổi cô ấy về rồi hãy nói…)
Câu này, anh không dám nói ra miệng.
Bởi vì… chuyện đó xem ra còn xa lắm.
Hai anh em về đến nhà.
Lúc này đã hơn ba giờ sáng.
Không ngờ, trong nhà vẫn còn sáng đèn.
Vừa bước vào nhà đã thấy — Tô Như Lan vẫn chưa ngủ, đang ngồi chờ họ trong phòng khách.