Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 400: Cậu hai Cố muốn ngủ cùng

Cập nhật lúc: 2025-04-20 10:03:56
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đồng Anh Tư kể lại những giấc mơ của mình, giọng nói đầy mệt mỏi:

“Trước kia vài ngày mới mơ một lần, dạo gần đây thì gần như đêm nào cũng mơ. Trong mơ rất hỗn loạn, lúc trước chỉ có hai cái bóng đen mờ mờ, giờ thì có đến mười mấy, hai chục đứa trẻ. Toàn bộ giấc mơ chỉ thấy những cái đầu nhỏ màu đen chạy loạn trong rừng, nghĩa địa, rồi cả hiện trường án mạng.”

“Tôi cứ đuổi theo tụi nó, cả đêm không ngừng tìm bắt, nhưng lúc nào cũng là công cốc, vươn tay ra là không thấy gì hết.”

Đồng Anh Tư vốn là người tính cách mạnh mẽ, chẳng phải kiểu hay u sầu hay quá nhạy cảm. Bản thân cô cũng không ngờ, có một ngày lại vì những giấc mơ mà rơi vào vòng luẩn quẩn, không cách nào thoát ra được.

Cô kể xong, Vạn Kiều nhìn cô đầy lo lắng:

“Có phải yêu thuật kia vẫn còn sót lại, chưa được hóa giải hoàn toàn không? Nhìn sắc mặt em, thấy còn tệ hơn trước.”

Mặc Thiên cũng nhìn chằm chằm Đồng Anh Tư, quan sát rất kỹ.

Sau đó cô di chuyển lại gần, ngồi sát bên Đồng Anh Tư, đặt tay lên n.g.ự.c cô, dừng lại khá lâu.

Cuối cùng lên tiếng nghi hoặc:

“Anh linh đã được tiễn đi, lão yêu bà cũng đã chết, theo lý thì tà thuật không còn tác dụng nữa. Vậy sao chị vẫn còn mơ thấy?”

Ngay cả Mặc Thiên cũng bị chuyện này làm khó.

Cả Mặc Thiên và Vạn Kiều đều nhíu mày, trông đầy vẻ phiền muộn khi nhìn Đồng Anh Tư.

Ngược lại, Đồng Anh Tư lại bật cười.

Cô phất tay với cả hai:

“Mơ suốt một thời gian, chắc cơ thể chưa quen thôi. Một thời gian nữa là ổn cả. Hai người đừng lo, sức khỏe tôi vẫn tốt lắm.”

Kết quả thành ra là, Đồng Anh Tư lại phải quay sang an ủi ngược họ.

Ba người lại nói chuyện thêm vài câu, rồi chủ đề chuyển sang chuyện khác.

Bầu không khí vui vẻ dần trở lại.

Nhưng lúc này, ở cách họ hai con phố, Cố Thiếu Đình lại đang vô cùng nghiêm trọng.

Tuy Đồng Anh Tư nói nghe nhẹ nhàng, nhưng anh hiểu quá rõ cô.

Một người mạnh mẽ như cô mà vì giấc mơ mà ảnh hưởng đến sức khỏe thì chắc chắn không thể là chuyện nhỏ.

Trong lòng anh dâng lên một nỗi bất an.

Nghĩ đến chuyện Đồng Anh Tư từng đi tư vấn tâm lý, anh càng nghi ngờ rằng do ảnh hưởng của tà thuật trước kia khiến cô bị dồn nén tâm lý suốt thời gian dài, đến giờ đã bắt đầu có dấu hiệu bệnh lý.

Cố Thiếu Đình vừa ôm Tiểu Hắc vừa đi bộ trở lại từ khu phố ẩm thực, vừa đi vừa nghĩ ngợi.

Nhưng chưa kịp suy nghĩ lâu, thì trong tai anh đã vang lên giọng nói của ba người kia chuẩn bị ra về.

Cố Thiếu Đình lập tức tăng tốc, nhanh chóng quay lại.

Cuối cùng, kịp trở về trước khi họ rời đi.

Đồng Anh Tư uống một ít rượu, mặt hơi ửng đỏ.

Nhưng khi thấy Cố Thiếu Đình, cô lập tức quay mặt đi, không thèm chào lấy một câu.

Cố Thiếu Đình đứng ngoài xe, thở dốc nặng nề.

Dù gì cũng là ôm “cục chì” chạy một đoạn dài.

Vạn Kiều thong thả đi tới, nhìn đống đồ ăn gói mang về trên tay anh, bật cười:

“Cảnh sát Cố, đồ ăn không hợp khẩu vị à? Sớm nói thì tôi gọi đồ ngoài giúp anh.”

Cố Thiếu Đình cười khô:

“Chị dâu, không cần khách sáo. Lần sau tôi sắp xếp địa điểm, chị lại mời tôi và cảnh sát Đồng một bữa nữa nhé.”

Vạn Kiều liếc anh một cái:

“Anh nghĩ cũng hay đấy. Tôi mời hai người các anh, chẳng khác nào tôi thành thừa thãi?”

“Không đâu, tôi có thể đưa bạn theo.”

“Hừ, anh cũng biết lấy lòng người đấy.”

Vạn Kiều hừ lạnh một tiếng.

Cô đâu không hiểu “bạn” mà Cố Thiếu Đình nói là ai.

Đám anh em nhà họ Cố, ngoài miệng thì hay cãi nhau, nhưng thực ra lòng dạ thì đồng lòng y như một.

Cô không thèm nói thêm, kéo Đồng Anh Tư chuẩn bị lên xe.

Nhưng Cố Thiếu Đình lại chắn ngang cửa xe:

“Chị dâu, tôi muốn nói chuyện riêng với Tiểu Tư một lát. Hôm nay để tôi đưa cô ấy về nhé.”

“Không được!”

Vạn Kiều từ chối ngay, không cần suy nghĩ.

Cô giống như gà mẹ bảo vệ con, lập tức kéo Đồng Anh Tư ra sau mình.

Dù rõ ràng cô còn thấp hơn Đồng Anh Tư một khúc, vẫn cố gắng che chở phía trước.

“Để anh đưa Đồng Đồng đi, chẳng khác nào dê vào miệng hổ!”

Cố Thiếu Đình: “…”

Anh khẽ ho hai tiếng:

“Chị dâu, con dê chị nói… có thể đ.ấ.m cho con hổ khóc lóc đấy…”

“Hừ, tóm lại đừng mơ mộng.”

Vạn Kiều bảo vệ cực kỳ chặt chẽ.

Dù sao nhà họ Hạ cũng đã bị pháp luật trừng trị, trong đó Cố Thiếu Đình đóng góp không ít.

Vả lại, nghiêm túc mà nói thì anh cũng là người bị hại.

Thái độ của Vạn Kiều với anh cũng không còn gay gắt như trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-400-cau-hai-co-muon-ngu-cung.html.]

Cô chớp mắt một cái, rồi nhìn ra phía sau Cố Thiếu Đình.

Ngay sau đó, cô cười cười chỉ tay về phía sau anh:

“Anh nên đưa Mặc Thiên về đi. Con gái nhỏ buổi tối đi ngoài đường càng nguy hiểm hơn.”

Cố Thiếu Đình: “…”

Anh quay đầu nhìn về phía “con cừu non” nhà mình, cảm thấy cô này càng khó đưa đi hơn…

Dù vậy, anh vẫn cố gắng thử hỏi:

“Mặc Thiên, em đi cùng nhị ca đưa chị Đồng về có được không?”

“Không được.”

Đúng như dự đoán…

Mặc Thiên không hề do dự.

Cô chỉ về phía bãi đỗ xe:

“Có Kiều Hạc đưa em.”

Nói xong, cô vẫy tay với mọi người:

“Em đi đây, tạm biệt.”

Rồi ôm Tiểu Hắc rời đi luôn.

Cố Thiếu Đình xoa xoa trán.

Đổi cách khác, anh quay sang thương lượng với Vạn Kiều:

“Chị dâu, tôi không có xe, cũng không có tiền, cho tôi quá giang một đoạn.”

Vạn Kiều: “Xin lỗi nhé, tôi lái xe hai chỗ.”

Cố Thiếu Đình: “…”

Cô nhét cho anh một trăm đồng rồi… bỏ mặc anh ở đó.

Cố Thiếu Đình nhìn quanh.

Trước cửa nhà hàng vắng lặng, chỉ còn lại mình anh.

Anh thở dài một tiếng, cuối cùng lặng lẽ quay về xe của mình.

Nhưng tất nhiên, Cố Thiếu Đình không chịu bỏ cuộc.

Chị dâu không đưa, thì anh tự đi.

Anh lái xe như bay, còn đến trước cả Vạn Kiều.

Dừng xe dưới lầu, ngồi đó canh chừng.

Một lát sau, Vạn Kiều đưa Đồng Anh Tư về.

Hai người còn trò chuyện dưới nhà một lúc, rồi Đồng Anh Tư mới lên lầu.

Cố Thiếu Đình lập tức đi theo.

Đồng Anh Tư vừa đóng cửa, thì tiếng gõ cửa đã vang lên.

Cô quay đầu đầy nghi hoặc, mở cửa ra.

Khuôn mặt điển trai của Cố Thiếu Đình xuất hiện.

Đồng Anh Tư cau mày: “Có chuyện gì?”

Cố Thiếu Đình mỉm cười dịu dàng, tay kéo nhẹ tay áo bên kia, đẩy lên tay, trông như đang chuẩn bị “vào ca”:

“Cảnh sát Đồng, nghe nói gần đây em mất ngủ. Anh có thể massage miễn phí, trò chuyện, ngủ cùng, đảm bảo em ngủ một mạch đến sáng.”

Đồng Anh Tư cau mày càng sâu, như thể nhìn thấy người lạ:

“Anh bị ai nhập rồi à?”

Cố Thiếu Đình bĩu môi:

“Đồng chí cảnh sát, chú ý lời nói.”

Nói rồi, anh không nhịn được vươn tay định chạm vào mặt cô.

Phản xạ theo bản năng, vì xót cô, vì muốn ôm lấy cô.

Căn bản không nghĩ đến hậu quả.

Nhưng kết quả thì rõ ràng…

Cánh tay vừa vươn ra.

Anh đã bị một nhát chặt thẳng vào cổ tay.

Cố Thiếu Đình đau đến hút khí một tiếng.

Nhưng chưa xong.

Dù anh cao hơn Đồng Anh Tư cả cái đầu, thể hình cũng lớn hơn nhiều…

Nhưng đánh nhau là chuyện khác.

Đồng Anh Tư dùng hai chiêu giả, thêm một cú đá hiểm, lập tức đá bay anh ra khỏi cửa.

Cố Thiếu Đình chỉ thấy hai bóng đen vụt qua…

Rồi chân đau nhói.

Cả người lảo đảo lùi ra hành lang,

Ngay trước mắt là cánh cửa rầm một tiếng… đóng sập lại.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cố Thiếu Đình thở dài thật sâu.

Vậy thì… ngày mai lại đến vậy.

Loading...