Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 401: Mùa xuân của Cố Nhị sắp tới rồi?

Cập nhật lúc: 2025-04-20 10:31:11
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ hôm đó, Cố Thiếu Đình liền trở thành vị khách “bắt buộc có mặt” mỗi đêm ở nhà Đồng Anh Tư.

Một khi con người ta đã bật chế độ mặt dày, thì lập tức trở nên vô địch thiên hạ.

Cố Thiếu Đình đã quen mặt ở cả khu cảnh vụ.

Không phải dân trong khu, nhưng chẳng ai là không biết anh.

Vịt Bay Lạc Bầy

Vốn dĩ anh đã là chuyên gia tâm lý tội phạm nổi tiếng trong giới cảnh sát, lại còn là Nhị thiếu gia nhà họ Cố – gia thế này đi đến đâu chẳng gây chú ý.

Bây giờ ngày nào cũng đến khu này “điểm danh”, còn trở thành một “điểm tham quan hoạt động” của cư dân.

Mỗi lần Cố Thiếu Đình xuất hiện, cả khu lại rộn ràng khích lệ:

“Giáo sư Cố, lại đến rồi à, hôm nay Tổ trưởng Đồng có ở nhà, tôi trông giúp anh rồi đó.”

“Giáo sư Cố, tôi mới mua táo, anh một túi tôi một túi, đừng có lần nào cũng đến tay không chứ!”

“Giáo sư Cố, tôi hỏi giúp rồi, căn hộ đối diện nhà Tổ trưởng Đồng có người đồng ý cho thuê, đây là số điện thoại, anh tự liên hệ đi.”

Từ bãi đỗ xe đến nhà Đồng Anh Tư, đoạn đường đó cứ như một buổi teambuilding vậy, ai ai cũng tiếp sức tinh thần cho anh.

Chỉ tiếc là nhân vật chính lại không nể mặt…

Ngày nào Cố Thiếu Đình cũng bị ăn bơ, ăn đòn, bị đ.ấ.m bị đá…

Hôm nay là ngày thứ mười bảy.

Khi anh lại gõ cửa nhà.

Đồng Anh Tư không khách sáo nữa…

Cô dứt khoát mở cửa, không nói một lời, liền chộp lấy cổ tay anh, tay kia ép vai anh, xoay người anh áp vào cửa giống như bắt phạm.

“Ây ây!” – Cố Thiếu Đình kêu lên đau đớn, “Tiểu Tư, em nhẹ tay chút, anh đâu có định bỏ chạy đâu…”

Đồng Anh Tư lạnh lùng đáp,

“Cố Thiếu Đình, anh cứ dây dưa mãi như vậy có ý nghĩa gì?”

Anh im vài giây, nhẹ giọng nói,

“Tiểu Tư, anh chỉ muốn nói chuyện với em. Em gặp chuyện gì khó khăn, cứ nói với anh một tiếng được không? Đợi khi em ổn rồi, em từ chối anh cũng chưa muộn. Dù sao anh cũng đánh không lại em…”

Đồng Anh Tư trừng mắt nhìn anh,

“Chuyện của tôi, không liên quan đến anh.”

Nói rồi cô đẩy người,

“Cố Thiếu Đình, anh lập tức rời khỏi đây. Không đi, tôi sẽ ra tay.”

Cô càng dùng sức hơn, khiến anh đau nhưng vẫn không chịu rút lui.

“Em cứ đánh đi, anh làm bao cát cho em trút giận. Bác sĩ tâm lý đến tận nhà mà không thu phí, em không nhận thì phí quá. Chúng ta—ưm—”

Cố Thiếu Đình còn chưa nói hết câu…

Đã cảm thấy có sợi dây thừng siết chặt cổ tay anh lại.

“Tiểu Tư, em chơi lớn quá rồi—”

Tay anh đau nhói, suýt bị cô bẻ gãy.

Anh định cầu xin tha, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị cô nhét một chiếc khăn vào.

Ban đầu, nếu Cố Thiếu Đình phản kháng ngay lúc cô vừa ra tay, còn có thể đấu lại được vài chiêu.

Nhưng giờ thì thôi rồi, khăn nhét miệng, tay bị trói, thế chủ động mất sạch.

Anh chẳng còn sức mà chống cự.

Đồng Anh Tư lôi anh ném lên ghế sofa, còn trói cả chân anh vào chân ghế.

Lúc này thì Cố Thiếu Đình thật sự chỉ còn biết nằm đó…

Anh nằm ngửa trên sofa, ánh mắt ướt át nhìn cô đầy tội nghiệp.

Đồng Anh Tư phủi tay, từ trên cao nhìn xuống,

“Tôi giao chìa khóa nhà cho Tiểu Mạnh rồi. Hai tiếng sau cậu ấy đến cởi trói cho anh. Anh thích ở đây thì cứ ở, tôi chuyển đi.”

“Cố Thiếu Đình, giữa chúng ta không còn khả năng, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Nói xong, cô cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, rời khỏi nhà.

Để lại một mình Cố Thiếu Đình nằm đó… nhìn trần nhà mà suy ngẫm nhân sinh.

Thất bại lần này của Cố Thiếu Đình…

Quả thật là chưa từng có.

Anh phát hiện ra, càng cố gắng níu kéo, Đồng Anh Tư lại càng chạy xa.

Dạo gần đây, đến mức cô còn tránh mặt anh cả ở đơn vị.

Còn nghiêm trọng hơn cả lúc hai người từng chiến tranh lạnh.

Cố Thiếu Đình luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại chẳng thể chỉ ra cụ thể là gì.

Hôm ấy đúng vào cuối tuần.

Anh đoán Đồng Anh Tư về nhà bố mẹ.

Vì thế, từ sáng sớm anh đã đứng chờ dưới lầu.

Cố Thiếu Đình thực ra chỉ muốn nói chuyện tử tế với cô.

Thậm chí còn chưa nói ra câu: “Cho anh một cơ hội, anh sẽ thay đổi, làm lại từ đầu”…

Thế mà, ngay cả cơ hội nói chuyện, anh cũng không có.

Từ nhỏ, Cố Thiếu Đình đã không phải kiểu người dễ dàng từ bỏ.

Càng thất bại lại càng kiên trì.

Đồng Anh Tư vừa bước xuống, anh lập tức bước nhanh tới:

“Tiểu Tư, hôm nay em rảnh không?”

“Không rảnh.” – Đồng Anh Tư không hề do dự, từ chối thẳng.

Cô bước nhanh về phía xe của mình.

Trước khi lên xe, cô đứng cạnh cửa, do dự một lúc rồi quay sang nói với anh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-401-mua-xuan-cua-co-nhi-sap-toi-roi.html.]

“Tôi đi hẹn hò, sau này đừng bám theo nữa, anh đang cản trở tôi kết bạn.”

Nói xong, cô lên xe, đạp ga, rời đi thẳng.

Cố Thiếu Đình đứng ngẩn ngơ dưới lầu…

Não như bị đơ luôn tại chỗ.

Một lúc lâu sau, anh mới dụi tai:

“Lại già thêm một tuổi, tai bắt đầu nghe nhầm rồi…”

Cố Thiếu Đình lái xe rời khỏi khu dân cư, không thấy bóng dáng Đồng Anh Tư đâu.

Nhưng anh không vội.

Vì anh có “radar định vị”.

Anh quay đầu xe trở về nhà.

Về tới nơi, thấy Mặc Thiên đang ngồi xổm bên hồ nước trong sân, ôm cái bát ngắm cá.

Anh bước lại gần, khó hiểu hỏi:

“Thiên Thiên, em làm gì thế?”

“Suỵt, đừng làm ồn cá con. Nó sắp nhảy vào bát của em rồi.” – Mặc Thiên nghiêm túc trả lời.

Cố Thiếu Đình: “…” Cá chắc cũng muốn nói: “Em bị điên à?”

Mặc dù không cho Cố Thiếu Đình nói chuyện, nhưng lúc này anh không chờ được nữa.

Anh mở miệng luôn, tiện tay chuyển khoản cho Mặc Thiên 500 tệ:

“Thiên Thiên, giúp anh một việc.”

Cô không phản ứng ngay, nhưng vừa nghe tiếng điện thoại báo chuyển khoản, cô lập tức ngẩng đầu:

“Việc gì?”

“Anh không tìm được Tiểu Tư, định vị giúp anh đi.”

Nghe xong, Mặc Thiên chớp mắt:

“Đi thôi.”

Nói rồi, cô đặt cái bát bên hồ, theo anh rời đi.

Không ngờ, vừa đi khỏi, một đàn cá nhỏ như cá chép vượt vũ môn, thi nhau nhảy vào bát…

Mặc Thiên lôi cái bàn bát quái của mình ra xoay một vòng.

Hai người nhanh chóng tìm được địa điểm.

Lại là bệnh viện tư vấn tâm lý đó…

Cố Thiếu Đình nhìn cổng bệnh viện, hai bên thái dương giật giật.

Bác sĩ tâm lý như anh thì mỗi ngày tự mình “ship tận nhà” mà cô còn không thèm nhìn lấy một cái.

Kết quả cô lại tự mình tới bệnh viện, bỏ tiền ra để khám.

Anh bực lắm, lần này không đợi dưới lầu nữa.

Lái xe vào hẳn trong viện.

Vào đến nơi, sau khi nghiên cứu sơ đồ phòng, anh đi thẳng đến phòng khám của bác sĩ Vệ Cách.

Không ngờ, bên ngoài đang xếp hàng dài.

Anh đành dắt theo Mặc Thiên ngồi đợi.

Hai anh em ngồi được một lúc…

Mặc Thiên lại không chịu ngồi yên.

Cô quay sang người phụ nữ ngồi cạnh:

“Chồng chị ong bướm lắm, bên ngoài có người khác rồi, chị không biết à?”

Người phụ nữ vừa nghe xong, sững người.

Mấy phút sau, bất ngờ khóc òa lên.

Cố Thiếu Đình hoảng quá, lập tức bịt miệng Mặc Thiên lại, hạ giọng nói:

“Tiểu tổ tông của anh ơi, mấy người ở đây không chịu nổi mấy lời em nói đâu, đừng nói nữa nhé!”

Mặc Thiên chỉ tay vào người phụ nữ, dù bị bịt miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng:

“Cô ấy đang cầu xin chồng quay về.”

Người phụ nữ càng khóc dữ hơn.

Khóc đến mức trời long đất lở, trần nhà bệnh viện rung lên từng hồi.

Lúc này, bác sĩ Vệ Cách bên trong bị thu hút, nhanh chóng bước ra ngoài.

Thấy bệnh nhân khóc nức nở, anh lập tức đến gần nhẹ giọng an ủi.

Đồng Anh Tư cũng theo sau anh đi ra.

Cô mặc một bộ đồ thể thao, sắc mặt có phần tái nhợt, không còn nét rạng rỡ như thường ngày.

Khi nhìn thấy Cố Thiếu Đình, bước chân của cô chững lại.

Một lúc sau, cô bất ngờ lên tiếng:

“Trưa nay ăn cơm cùng không?”

Cố Thiếu Đình nghe xong thì sững người.

Chuyện gì thế này?

Mùa xuân… đến thật rồi sao?

Loading...