Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 402: Tình địch mạnh mẽ

Cập nhật lúc: 2025-04-20 10:31:14
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Thiếu Đình bị “mời” xuống lầu.

Mặc Thiên cũng bị “mời” xuống theo.

Không còn cách nào khác, đây là bệnh viện tư vấn tâm lý, người đến đây ít nhiều đều mang trong mình vấn đề tâm lý.

Mà cái miệng thẳng như ruột ngựa của Mặc Thiên quá sức công phá, thật sự không phải bệnh nhân nơi này có thể chịu nổi.

Đồng Anh Tư không dám để cô ở lại tầng trên chờ.

Thế là đành dỗ dành cô đi xuống cùng với Cố Thiếu Đình.

Lúc này cũng gần trưa rồi.

Vịt Bay Lạc Bầy

Hai anh em ngồi trong xe, phơi nắng.

Mặc Thiên lim dim mắt, nhìn lên lầu bệnh viện.

“Chồng của chị kia ngoại tình, đào hoa dữ lắm, nếu em không nói, chị ta sẽ cứ bị lừa mãi.”

Cố Thiếu Đình nghe vậy, quay đầu nhìn, khẽ cười bất đắc dĩ.

“Em tưởng chị ta không biết à? Chị ta biết đấy. Trong lòng chị ta cái gì cũng rõ, có khi còn rõ hơn em, nhưng chị ta không muốn thừa nhận, càng không muốn nghe người khác nói ra.”

“Ơ?”

Mặc Thiên mở mắt, nghiêng đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Cố Thiếu Đình nghiêm túc chớp mắt.

“Thật đấy. Con người ấy mà, nhiều khi không chịu được sự thật. Họ thà sống trong thế giới ảo tưởng, nhìn thấy con người trong tưởng tượng của mình.”

Mặc Thiên nghe xong, cau mày, ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc.

Rõ ràng là không hiểu nổi tại sao con người lại không muốn nghe sự thật, lại thích nghe những lời dối trá.

Cố Thiếu Đình nhìn bộ dạng bướng bỉnh một đường thẳng của Mặc Thiên, bỗng dưng buồn cười.

Anh xoa đầu cô.

Chân thành khen ngợi:

“Người mà ai cũng như Mặc Thiên nhà mình, không tâm tư rối rắm, ăn no là xong, thì lấy đâu ra bệnh tâm lý. Cho nên em như vậy là rất tốt rồi.”

“Cũng không phải chỉ ăn no là xong,” Mặc Thiên lẩm bẩm, “còn phải hương khói hưng thịnh nữa.”

Nói rồi, cô lại tựa đầu vào ghế.

Cố Thiếu Đình nghe xong, cả khóe mắt lẫn chân mày đều ánh lên nụ cười.

“Đại sư Mặc Thiên nhà ta, là chưởng môn đời thứ 18 của Đạo quán, sau này nhất định sẽ phát dương quang đại, tung hoành tứ hải, vang danh thiên hạ.”

Cái kiểu nịnh nọt của Cố Thiếu Đình đúng là đạt trình độ thượng thừa.

Khóe miệng Mặc Thiên khẽ cong, lúm đồng tiền nhỏ hiện ra lấp ló, không giấu nổi.

Hai anh em đang có tâm trạng rất tốt, thong dong trò chuyện trong xe.

Nhưng chưa được bao lâu, Đồng Anh Tư đã xuống lầu.

Chỉ là… cô không đi một mình.

Bên cạnh còn có một người đàn ông cực kỳ chướng mắt…

Cố Thiếu Đình vừa nhìn thấy Vệ Cách, lập tức ngồi thẳng người.

Giống như động vật trong rừng vừa phát hiện nguy hiểm, lập tức vào trạng thái phòng bị, ánh mắt sau gọng kính sắc bén hẳn lên.

Anh mở cửa xe, bước xuống, đứng bên cạnh xe, cao lớn, tuấn tú, rạng rỡ như một bức tranh.

Từ nhỏ đến lớn, Cố Thiếu Đình chưa từng thua ai trong đám đàn ông cùng lứa.

Dù là về gia thế, học thức, ngoại hình hay bất kỳ phương diện nào, anh đều ở tầm cao hơn người.

Lúc này, dĩ nhiên cũng không vì thấy tình địch mà mất bình tĩnh.

Anh lễ độ chào hỏi:

“Bác sĩ Vệ, lâu rồi không gặp. Sáng nay thật ngại quá, em gái tôi thẳng tính, nói vài lời thật khiến bệnh nhân của anh có chút phản ứng.”

Vệ Cách cũng không hề kém cạnh, cười xã giao đáp lại:

“Không sao, tôi đã trấn an được rồi. Nhưng đúng là thất tiểu thư rất có mắt nhìn, nói chuyện thẳng thắn, sắc bén.”

“Thiên Thiên đúng là có chút bản lĩnh.”

“Hôm nay gặp được, quả nhiên là cao nhân.”

Hai người đàn ông cứ thế “khách sáo” qua lại, thổi cho làn gió xuân ấm áp mới tới bỗng hóa thành làn khí lạnh thấu xương.

Đồng Anh Tư nhíu mày, không thể chịu nổi cách nói chuyện kiểu này của họ.

Cô rụt tay lại, xoa xoa cánh tay nổi da gà qua lớp áo,

“Hay là hai người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi đưa Mặc Thiên đi ăn trước.”

Nói rồi, cô quay lại xe gọi Mặc Thiên.

Hai người cùng rời đi, đến nhà hàng Tây ở đầu phố.

Hai cô gái đi trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-402-tinh-dich-manh-me.html.]

Vệ Cách nhìn theo bóng lưng họ, rồi ra hiệu với Cố Thiếu Đình:

“Cố giáo sư, mời.”

Cố Thiếu Đình: “…”

Lần này, anh khựng lại, không trả lời ngay.

Trong đầu xoay mấy vòng, rồi chỉ tay về phía bệnh viện:

“Bác sĩ Vệ, mời anh quay về.”

Nói xong, anh khẽ gật đầu chào, rồi quay người đuổi theo Đồng Anh Tư.

Chỉ để lại Vệ Cách đứng đó một mình.

Vệ Cách: “…”

Anh đứng ngây ra, hồi tưởng lại xem, vừa rồi mình nói sai ở chỗ nào mà bị bỏ lại thế này…

Vệ Cách cuối cùng vẫn đuổi theo.

Bốn người cùng vào nhà hàng Tây.

Cố Thiếu Đình và Mặc Thiên ngồi một bên.

Đồng Anh Tư và Vệ Cách ngồi phía đối diện.

Món ăn được mang lên, mọi người bắt đầu dùng bữa.

Mặc Thiên vốn ngây thơ chẳng nghĩ gì, cầm đũa đấu với đĩa thịt bò, hoàn toàn không nhận ra không khí chiến trường trước mặt.

Cố Thiếu Đình ra vẻ như không quan tâm, nhưng thực ra chẳng có tâm trạng ăn uống gì.

Anh cầm cốc nước, uống một ngụm rồi hỏi:

“Tổ trưởng Đồng, hôm nay sao lại nể mặt ăn cơm chung thế?”

Cách xưng hô của anh thay đổi, nói chuyện cũng đầy mùi dỗi hờn, giống như đứa con nít đòi được chú ý.

Đồng Anh Tư đặt d.a.o xuống, ngẩng đầu,

“Trùng hợp thôi. Hôm kia mèo nhà Vệ Cách bị lạc, muốn nhờ Mặc Thiên giúp tìm. Ai ngờ hôm nay các người cũng đến.”

Cố Thiếu Đình: “…”

Miếng cơm này, nuốt không trôi rồi…

Ngay cả nước cũng chẳng muốn uống nữa…

Cố Thiếu Đình bên này lòng như tơ vò.

Mà bên kia, bỗng vang lên một tiếng kêu vui vẻ: “Meo~”

Từ chỗ tưởng như không có ai, bỗng thò ra hai cái móng đen nhánh, bám lên bàn.

Theo sau là một cái đầu tròn vo đáng yêu ló ra.

Vệ Cách vừa thấy, lập tức cười tít mắt xoa đầu mèo:

“Chào Tiểu Hắc cô cô, nghe nói cô bản lĩnh rất lớn, pháp lực vô biên, xin hỏi có thể giúp tôi tìm lại Lucky nhà tôi không?”

Tiểu Hắc cô cô kiêu hãnh ngẩng đầu.

Cái tư thế đó như thể đang nói: “Chuyện nhỏ nhặt thế mà cũng phải nhờ tôi à?”

Vệ Cách lập tức chắp tay vái:

“Chỉ cần Tiểu Hắc cô cô chịu giúp, dù có tìm được hay không, tôi cũng sẽ đích thân cảm ơn. Tôi sẽ nhờ mẹ tôi đưa cô ăn hết tất cả tiệm bánh ngọt ở Thượng Kinh. Không có tiệm nào bà chưa từng tới.”

Không chỉ nói suông, Vệ Cách còn gọi phục vụ mang găng tay tới, bắt đầu xé thịt bò, tách vỏ nghêu, từng món từng món gắp vào bát của Tiểu Hắc cô cô.

Tiểu Hâc cô cô được phục vụ rất hài lòng, meo meo không ngừng.

Sắc mặt Cố Thiếu Đình càng lúc càng lạnh.

Không phải vì chuyện tìm mèo, mà là… anh không ngờ Vệ Cách biết nhiều như vậy.

Không chỉ biết Mặc Thiên, mà cả Tiểu Hắc cô cô cũng biết.

Nhận ra mức độ thân thiết giữa Đồng Anh Tư và Vệ Cách, Cố Thiếu Đình thật sự không thể giữ bình tĩnh được nữa.

Anh không ăn, cũng không nói.

Chỉ ngồi đó nhìn.

Suốt bữa ăn, Mặc Thiên bận ăn, không nói gì.

Hầu như cả bữa, chỉ có Đồng Anh Tư và Vệ Cách trò chuyện.

Vệ Cách là người cực kỳ tinh tế.

Anh thậm chí còn biết Đồng Anh Tư không thích sốt cà chua, không ăn đồ ngọt, thậm chí còn dặn phục vụ đừng cho tỏi vào món súp rau.

Radar cảnh giác của Cố Thiếu Đình, đã kêu inh ỏi đến mức báo động đỏ rồi…

Loading...