Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 403: Đồng Anh Tư có tình mới

Cập nhật lúc: 2025-04-20 10:31:16
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Thiếu Đình không ăn gì cả.

Còn cô nhóc bên cạnh anh thì ăn no nê.

Mặc Thiên nhẹ nhàng ợ một tiếng, rồi lau miệng.

Lúc này cuối cùng cũng rảnh để nói chuyện, mà đã nói là nói không dứt.

Vì thói quen nghề nghiệp, Mặc Thiên hỏi ngày sinh bát tự của Vệ Cách.

Sau đó cô chăm chú nhìn gương mặt anh ta một lúc, rồi lấy la bàn Bát Quái ra, tại chỗ tính toán phương vị.

“Nhà anh hướng tây nam, tầm ba con phố quanh đó, đến một nơi có hành Kim. Anh tới đó tìm thử, có khả năng cao sẽ tìm lại được đồ đã mất.”

Nói xong, ánh mắt của Mặc Thiên vẫn không rời khỏi mặt anh ta.

Lặng im một lát, cô nói thêm:

“Nơi đó không chỉ có thể tìm lại được đồ mất, mà còn có thể gặp được đào hoa. Anh vượng đào hoa lắm, mà toàn là đào hoa chính đáng, đường tình duyên rất tốt. Không đến nửa năm, chắc chắn có tin vui.”

Mặc Thiên có thói quen xem bói cho người khác.

Tướng mạo của Vệ Cách lại cực kỳ tốt.

Cô nhìn mãi cũng không thấy khuyết điểm nào.

Mặc Thiên lại đưa tay ra trước mặt Vệ Cách: “Đưa tay cho tôi xem đường chỉ tay.”

Vệ Cách không do dự, đưa tay trái ra.

Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn bàn tay anh ta.

Một lúc sau, đột nhiên bật ra một tiếng “chậc”:

“Đường tình duyên đẹp đấy, chỉ có điều vận con cái thì—”

Ba chữ “vận con cái” vừa thốt ra, Cố Thiếu Đình lập tức giật mình.

Cảm giác chẳng khác gì có tật giật mình.

Chuyện Đồng Anh Tư trúng độc cổ khiến không thể sinh con, giống như một cái gai trong lòng anh, lúc nào cũng sợ bị nhắc đến.

Anh liền tưởng tượng ra phần còn lại câu nói của Mặc Thiên là: “vận con cái không có, không có con cái…”

Ngay lập tức, Cố Thiếu Đình chộp lấy một miếng bánh mì trên bàn, nhét vào miệng Mặc Thiên.

“Ngoan, Thiên Thiên, ăn thêm chút nữa đi.”

Mặc Thiên vẫn còn đang ngơ ngác, miệng đầy bánh mì mà còn định nói tiếp, Cố Thiếu Đình vội vàng chuyển chủ đề:

“Bác sĩ Vệ, giờ nghỉ trưa không còn nhiều, anh không mau đi tìm mèo à? Mau đi tìm con mèo và tình duyên của anh đi, kẻo đêm dài lắm mộng.”

Lời đuổi khách của Cố Thiếu Đình thẳng thừng đến mức khỏi cần khách sáo.

Nói xong là bắt đầu dọn dẹp đồ của cô nhóc nhà mình và con mèo béo.

Rồi chuẩn bị kéo họ rời đi.

Không còn cách nào khác, bữa cơm này đành phải kết thúc ở đây.

Vệ Cách thanh toán rồi rời đi trước.

Trước khi đi còn không quên ghé lại thì thầm vài câu với Đồng Anh Tư.

Mối quan hệ giữa hai người thân thiết đến mức nhìn bằng mắt thường cũng thấy rõ.

Cố Thiếu Đình chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như hôm nay.

Cả nhóm xuống lầu.

Vệ Cách đi trước để tìm mèo.

Ba người còn lại trở về bãi đậu xe của bệnh viện.

Cố Thiếu Đình bảo Mặc Thiên lên xe trước.

Rồi anh nhanh chóng đuổi theo Đồng Anh Tư.

Anh đứng chắn trước mặt cô, ánh mắt nhìn chằm chằm:

“Tiểu Tư, em quen bác sĩ Vệ lâu chưa?”

“Lâu rồi, còn trước cả khi quen anh.” – Đồng Anh Tư đáp thản nhiên.

Nghe vậy, ánh mắt Cố Thiếu Đình càng thêm u tối.

Anh tiến thêm một bước, lại gần cô hơn.

Anh nheo mắt, hỏi bằng giọng trầm:

“Anh ta đang theo đuổi em đúng không?”

“Liên quan gì đến anh?” – Giọng Đồng Anh Tư lạnh băng.

Cô đưa tay đẩy anh ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

“Cố Thiếu Đình, anh đang quá giới hạn rồi. Giữa chúng ta chỉ là đồng nghiệp, anh không có quyền theo dõi hay chất vấn tôi. Chuyện giữa tôi và anh đã kết thúc từ lâu. Dù tôi có bắt đầu tình yêu mới, cũng không cần phải báo cáo với anh.”

Đây là lần đầu tiên sau bao lâu Đồng Anh Tư mới nói nhiều với anh như vậy.

Nhưng vừa mở miệng đã như d.a.o đ.â.m vào tim.

Cố Thiếu Đình nhìn dáng vẻ lạnh lùng như đang làm việc công của cô, khẽ cười tự giễu.

Anh quay đi, cắn chặt răng, nuốt ngược cơn tức nghẹn trong lòng.

Một lúc sau, anh mới quay lại, nghiêm túc nói:

“Đồng Anh Tư, em yêu ai hay có chấp nhận anh không, đó là quyền của em. Nhưng bây giờ, anh chỉ mong em được khỏe mạnh. Anh có thể lùi lại làm đồng nghiệp, chỉ là một bác sĩ tâm lý.

Em có thể tin tưởng vào chuyên môn của anh không? Em quen Vệ Cách nhiều năm như thế, nhưng đến giờ vẫn chưa trừ được tâm ma, vậy tại sao không cho anh một cơ hội?”

Giọng anh như có chút cầu xin.

Tiếc là, Đồng Anh Tư chẳng thèm nhìn anh lấy một cái.

Vịt Bay Lạc Bầy

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-403-dong-anh-tu-co-tinh-moi.html.]

Lưng cô thẳng tắp, ánh mắt lạc lõng nhìn ra xa.

“Giáo sư Cố, từ giờ chúng ta chỉ là đồng nghiệp, không thể có mối quan hệ nào khác, kể cả là quan hệ bác sĩ – bệnh nhân. Sau này đừng phí công vô ích nữa. Anh càng ít xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ càng cảm thấy dễ chịu hơn.”

Nói xong, cô quay người mở cửa xe.

Cố Thiếu Đình tức đến phát điên.

Anh tức vì cái tính bướng như lừa của cô, nói gì cũng không lọt tai.

Anh túm lấy tay cô:

“Đồng Anh Tư, em sợ gì? Sợ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt anh? Em rốt cuộc đang sợ cái gì!”

Cơn giận của Cố Thiếu Đình không kìm lại được.

Nhưng tổ trưởng Đồng – người luôn hành động trước khi nói – chẳng cho anh cơ hội nổi nóng.

Cô dùng một chiêu khóa tay, kèm thêm cú đá cực mạnh, đá anh văng khỏi phạm vi “lãnh địa”.

Đồng Anh Tư lạnh lùng liếc anh một cái:

“Cố Thiếu Đình, vậy tôi trịnh trọng nói với anh: tôi đã có bạn trai mới, anh có thể buông bỏ rồi. Từ giờ tránh xa tôi ra.”

Nói xong, cô dứt khoát lên xe, nổ máy phóng khỏi bệnh viện.

Cố Thiếu Đình chỉ còn biết thở dài bất lực.

Anh đ.ấ.m mạnh một cái, phá vỡ sự yên tĩnh của không khí…

Trở lại trong xe, Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn anh:

“Lại bị ăn đòn nữa hả?”

Câu này không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Hiển nhiên cô đã nhìn thấy hết.

Cố Thiếu Đình uể oải “ừ” một tiếng, mặt mày ủ rũ.

Mặc Thiên như vừa hiểu ra chuyện gì, bật ra một tiếng “à” đầy vẻ thấu hiểu:

“Em biết rồi, chị Đồng yêu đương rồi, anh toi rồi.”

Cố Thiếu Đình: “…”

Con bé này, lúc nên hiểu thì không hiểu, lúc không nên hiểu lại vớ vẩn ra trò.

Anh gõ nhẹ vào đầu Mặc Thiên, cảnh cáo:

“Đừng nói bậy. Người đàn ông đó không phải bạn trai của tổ trưởng Đồng, chỉ là bia đỡ đạn thôi. Dùng để từ chối sự theo đuổi của anh – chồng cũ.”

Hai chữ “chồng cũ”, Cố Thiếu Đình nghiến răng mới nói ra được.

Anh thừa biết giữa Đồng Anh Tư và Vệ Cách không có gì cả.

Nhưng cô lại dùng chuyện “có bạn trai” để đẩy anh ra.

Cố Thiếu Đình càng tức hơn nữa!

Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ thương hại:

“Chị Đồng phải khó chịu với anh cỡ nào mà còn phải kiếm người làm bia đỡ đạn nữa chứ.”

Cố Thiếu Đình: “…”

Anh hít một hơi thật sâu.

Đưa tay đè cái mũ nhỏ của Mặc Thiên, xoay mặt cô về phía cửa sổ:

“Tổ tông nhỏ ơi, anh trai em đủ thảm rồi, đừng đ.â.m thêm d.a.o nữa!”

Nói xong, anh nhấn ga, rời khỏi bệnh viện.

Hai anh em không hề biết —

Chỉ vài phút sau khi họ rời khỏi bệnh viện, từ lầu trên, có một người phụ nữ nhảy xuống…

Người phụ nữ đó không ai khác chính là người sáng nay được Mặc Thiên nói chuyện đến phát khóc.

Mặc Thiên từng nói với cô ấy: “Chồng chị là loại trăng hoa, ngoại tình, phản bội chị.”

Nghe vậy, người phụ nữ lập tức sụp đổ.

Rõ ràng là sáng nay Vệ Cách đã trấn an cô ta rồi.

Còn hẹn lần tư vấn tiếp theo.

Nhưng không biết vì lý do gì, người phụ nữ bỗng nghĩ quẩn rồi nhảy lầu.

May mà bệnh viện không cao, cô ấy không nguy hiểm tính mạng, nhưng bị gãy chân.

Vệ Cách chưa kịp tìm mèo đã bị gọi về gấp để xử lý tình huống khẩn cấp.

Chuyện này xảy ra tại một bệnh viện tâm lý, không phải chuyện nhỏ.

Ngay lập tức, sự việc bị lan truyền trên mạng.

Video, hình ảnh, truyền đi khắp nơi.

Mới đầu còn nói là do vấn đề tâm lý nên người phụ nữ mới nghĩ quẩn.

Nhưng chưa tới hai tiếng sau, tin đồn đã bị bóp méo thành:

Người phụ nữ bị người khác chọc tức và nhục mạ nên mới tự tử…

Đoạn video ghi lại cảnh Mặc Thiên nói chuyện với cô ta cũng bị tung lên mạng.

Tên tuổi Mặc Thiên lại lần nữa leo lên hot search…

Loading...