Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 404: Chị cả nhà họ Kiều đến rồi

Cập nhật lúc: 2025-04-20 10:31:18
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

#Thất tiểu thư nhà họ Cố trời sinh đã là đồ xấu xa#

Từ khóa này đang bị dân mạng spam điên cuồng.

Thực ra chuyện này từng hot một lần rồi. Nhưng khi đó chẳng có bằng chứng gì, dân mạng chỉ nói mồm nên độ tin cậy quá thấp, nhiệt độ dần dần cũng hạ xuống.

Nhưng lần này thì khác!

Họ có bằng chứng rồi!

Nhìn xem, chỉ cần Cố thất tiểu tư nói vài câu với người ta, người ta nhảy lầu ngay lập tức!

Mà đâu chỉ có chuyện đó, trên mạng còn có thêm cả loạt “nạn nhân” khác được khui ra—

Có người nhảy sông, có người phát điên, có người đòi ly hôn…

Lần này không phải nói suông.

Có bằng chứng thật sự: ảnh, video, lời kể của người qua đường, bằng chứng đầy đủ, đủ để tố cáo ra tòa luôn rồi.

Dân mạng lập tức hóa thân thành cảnh sát mạng, ra tay vì “chính nghĩa”:

“Chỗ nào cô bảy xuất hiện, chỗ đó có người thương vong, chẳng trách bị gọi là đồ xấu xa!”

“Dựa vào chút bản lĩnh, đi moi vết sẹo người khác, chọc vào nỗi đau người ta, đúng là kiểu PUA độc hại!”

“Lời ác làm người đau tận xương, miệng tiện gây họa. Nghiệp quật đấy!”

Dân mạng trút hết cơn giận lên Mặc Thiên, mở màn một đợt công kích mạng điên cuồng.

Nhưng mà, công kích vô ích.

Người trong cuộc chẳng thèm quan tâm.

Ăn ăn uống uống, chơi chơi bời bời, sống vô cùng thoải mái.

Mặc Thiên không đặt trong lòng.

Nhưng người nhà họ Cố thì không chịu nổi.

Tô Như Lan đang mở cuộc họp tại nhà:

“Các anh em nhà mấy đứa, không ai có chút mẫn cảm về mạng xã hội à? Lẽ ra phải bóp c.h.ế.t tin đồn này từ trong trứng nước! Giờ nhà cháy sập rồi mới nhớ đi chữa cháy, đến khóc tang đấy à?!”

“Các người mau nghĩ cách giải thích rõ ràng tin đồn này đi! Con bé Thiên Thiên của nhà mình chỗ nào xấu? Con bé miệng thì độc chứ lòng dạ nó mềm!”

“Tôi nói trước, chuyện này tám phần là liên quan đến bà cô bảy của mấy đứa đấy. Đề phòng bà ta một chút! Bà cụ đang yên đang lành dưỡng bệnh ở miền Nam, bỗng dưng quay về, tôi thấy là có vấn đề!”

Tô Như Lan mắng liên hồi.

Anh em nhà họ Cố không cãi nổi, ai nấy đều mặt đen như đ.í.t nồi.

Cố Bạch Dã tính nóng, không thể phát tiết nên trút giận lên cái ghế.

Không đến hai phút sau—“rắc” một tiếng, chân ghế gãy, kéo theo Cố Bạch Dã ngã ngửa ra sau.

May mà phản ứng nhanh, tóm được vai của nhị ca, không thì chắc xấu mặt lắm.

Người nhà họ Cố ai nấy đều đen mặt.

Chỉ có một người là ngoại lệ—cô ấy hoàn toàn không nhận ra…

Chính là Mặc Thiên.

Tay đeo túi nhỏ, ôm mèo mun, thong dong từ trên lầu bước xuống.

Cô cũng biết chào hỏi đấy chứ.

Vừa xuống nhà đã vẫy tay chào ba mẹ và các anh:

“Con đi đến thôn Đại Đạo nha, bye bye!”

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn cô:

“Con đến đó làm gì?”

Mặc Thiên ngẩng đầu, mặt đầy tự hào:

“Đạo quán Đại Đạo sau Tết sẽ bắt đầu xây lại, con phải đến chọn ngày lành tháng tốt, giờ hoàng đạo, đúng phương vị để khởi công, cầu cho đạo quán hương khói thịnh vượng.”

Nhà họ Cố: “…”

Con bé này đúng là chẳng lo lắng chút nào…

Tô Như Lan cười gượng, có chút khó xử:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Thiên Thiên, con xem tin trên mạng rồi đúng không?”

“Dạ, xem rồi.”

Mặc Thiên trả lời nhẹ nhàng, mặt mày chẳng có vẻ gì là quan tâm.

Tô Như Lan nhíu mày:

“Vậy con đi thôn Đại Đạo nhớ chú ý an toàn nhé, lần trước có người đến làng gây chuyện, hay để các anh con đi cùng bảo vệ con đi?”

Mặc Thiên vỗ vai mẹ, cười rất thoải mái:

“Mẹ yên tâm, bọn họ mà đến tìm con, con cho họ biết thế nào là ‘trời sinh đồ xấu xa’!”

Cô hoàn toàn không để tâm chuyện bị netizen công kích.

Sau khi vẫy tay tạm biệt mọi người, cô đi ra cửa.

Người nhà họ Cố chỉ có thể thở dài bất lực, càng thêm xót xa cho cô Bảy nhà mình.

Chỉ là… lần này không ai hỏi cô đi với ai cả.

Tựa như trong lòng họ đã ngầm thừa nhận:

Chỉ cần Mặc Thiên ra ngoài, đương nhiên là có Nhị thiếu gia nhà họ Kiều đi cùng hộ tống rồi…

Mặc Thiên đến nhà họ Kiều.

Kiều Hạc đã thu dọn hành lý xong xuôi, còn mang theo bài vị Tổ sư gia, đang ngồi trên sofa đợi cô.

Cô vừa bước vào.

Kiều Hạc ngẩng đầu nhìn, khẽ cười:

“Em lại nổi tiếng rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-404-chi-ca-nha-ho-kieu-den-roi.html.]

Mặc Thiên chậm rãi đi vào, mặt không cảm xúc:

“Họ ngày nào cũng nhắc tôi, mà chẳng ai chịu chuyển khoản cho tôi xu nào.”

Kiều Hạc nhướng mày:

“Muốn kiếm tiền từ độ hot không? Tôi có thể giúp em làm kênh. Tên kênh là ‘Mặc Thiên đại sư – Trị bách bệnh bất phục’. Thấy sao?”

Mặc Thiên khựng lại.

Nhìn thẳng vào mắt anh, lộ ra vài phần do dự.

“Núi Đại Đạo bị cháy, thuốc luyện đan kéo dài mạng sống tôi vẫn chưa thu đủ. Anh chỉ còn 5 tháng nữa, còn kịp không?”

Kiều Hạc: “…” c.h.ế.t vì nói nhiều…

Anh không nói gì nữa.

Mặc Thiên cũng im lặng.

Không khí trở nên trầm mặc.

Lúc này, sân ngoài truyền đến tiếng xe hơi.

Phá vỡ sự yên tĩnh.

Diệp Phi nghe thấy, liền chạy đến bên cửa sổ.

Nhìn ra rồi lập tức thẳng lưng, vào trạng thái sẵn sàng tiếp đón:

“Thiếu gia, đại tiểu thư đến rồi.”

“Chị cả đến?” Kiều Hạc hơi ngạc nhiên.

Chị cả Kiều Ức Tâm lâu lắm không ghé qua, hôm nay gió nào đưa chị đến?

Anh quay sang nhìn Mặc Thiên:

“Chị cả tôi tới, đợi chị ấy xong rồi chúng ta đi.”

Mặc Thiên tất nhiên không có ý kiến.

Cô ngồi xuống sofa, bắt đầu vuốt ve Tiểu Hắc.

Chẳng bao lâu sau, cửa chính mở ra, một người phụ nữ bước vào.

Sắc mặt lạnh lùng, dáng đi dứt khoát.

Cô mặc bộ vest trắng tinh, sạch sẽ không dính bụi trần. Tóc đen dài, thẳng mượt, được chải chuốt gọn gàng, ngoan ngoãn xõa ra sau lưng như sợ chủ nhân vậy.

Đó chính là Kiều Ức Tâm – Tổng giám đốc Tập đoàn nhà họ Kiều, từng tạm thời giữ chức tổng tài.

Trong mắt người phụ nữ này, chỉ có sự nghiệp mới là chỗ dựa duy nhất, còn lại đều phải xếp sau.

Kiều Hạc đứng yên.

Chờ chị cả tới gần mới lên tiếng hỏi:

“Chị, hôm nay sao lại rảnh tới đây?”

“Chị đến mượn một món cổ vật để đi tặng quà.”

Kiều Hạc: “…”

Nhíu mày nhìn chị, “Chị dùng từ ‘mượn’ khéo ghê. Tặng người rồi, người ta trả lại cho chị không?”

“Không.”

“Vậy còn gọi là mượn?”

“Nếu chị nói lấy, em lại cái này không cho, cái kia không nỡ, phiền c.h.ế.t được.”

Kiều Hạc: “…” lấy đồ nhà em mà còn chê em phiền, đúng là chị ruột…

Kiều Ức Tâm bước vào phòng khách.

Ánh mắt quét lên trần nhà bị thủng.

“Nhà em bị sét đánh à?”

Kiều Hạc nhướng mày bất lực:

“Bị đánh thật.”

Kiều Ức Tâm quay đầu trừng mắt với em trai:

“Em làm chuyện gì thất đức đến nỗi ông trời cũng không tha thế? Còn vị đại sư của em đâu, sao không bảo người ta bảo vệ em một chút?”

Cái ghế sofa Mặc Thiên ngồi quay lưng ra ngoài.

Cô lại nhỏ người, lọt thỏm giữa ghế lớn, từ ngoài nhìn vào hoàn toàn không thấy ai.

Nên Kiều Ức Tâm chưa biết cô cũng đang ở đây.

Lúc này, Mặc Thiên nghe được lời kia thì quay đầu lại, thò đầu ra từ bên sofa:

“Có bảo vệ đấy, không thì em trai chị đã đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi.”

Kiều Ức Tâm: “…”

Sắc mặt cô trầm xuống.

Câu nói kia đúng là quá đáng, nhưng Mặc Thiên là ân nhân cứu mạng nhà họ Kiều, cô không thể phát cáu.

Kiều Ức Tâm khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Mặc Thiên cũng không nói gì, nghiêng đầu quan sát cô.

Không khí bắt đầu ngượng ngùng.

Kiều Hạc lùi một bước, đứng giữa hai người:

“Chị, em sắp ra ngoài một tuần. Tuần này chị rủ em út đi xem mắt nhé.”

Loading...