Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 405: Kiều Hạc: Tiền lương lại tan thành bọt biển rồi
Cập nhật lúc: 2025-04-20 10:31:20
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Ức Tâm nhíu mày: "Một tuần nay em đi đâu vậy?"
"Em phải đến thôn Đại Đạo, tuần sau sẽ về."
Kiều Hạc vừa nói vừa mở lịch trình.
Đưa tay chỉ hai ngày trên đó cho Kiều Ức Tâm xem.
"Chị, hai ngày này mẹ sắp xếp cho chị đi xem mắt. Lát nữa em sẽ gửi thông tin của hai người đó cho chị, chị nhớ đi đúng giờ đấy nhé, nếu không mẹ nổi giận, dồn hết hỏa lực ngày nào cũng xếp lịch cho chị thì em cũng không cứu được đâu."
Lần này, Kiều Ức Tâm hoàn toàn không nổi giận.
Cô vung tay một cách phóng khoáng.
"Không cần đi xem mắt nữa, chị tìm được bia đỡ đạn rồi."
"Hả???"
Kiều Hạc kinh ngạc nhìn Kiều Ức Tâm: "Chị thuê người hả?"
"Còn cần phải thuê sao, chị mày thiếu đàn ông chắc?"
"Ha..." Kiều Hạc cười khan hai tiếng.
Một lúc lâu sau mới gật đầu nói: "Thiếu người đàn ông xứng với chị."
Kiều Ức Tâm hừ lạnh một tiếng: "Chỉ được cái dẻo miệng."
Cô tiến lên một bước, giơ tay lên, quẹt cằm Kiều Hạc: "Trong lòng em chắc chắn đang mắng chị không biết tự lượng sức mình, ba mươi tuổi rồi còn chưa gả được, ngày nào cũng bị bố mẹ thúc giục."
"Chị à, chị oan cho em rồi."
Kiều Hạc lùi lại một bước.
Tránh bàn tay "hào phóng" của chị gái.
"Em chỉ đang nghĩ xem ở Thượng Kinh còn người đàn ông nào lọt được mắt xanh của chị không."
"Em vẫn không hiểu chị." Kiều Ức Tâm liếc Kiều Hạc một cái.
Hai anh em cãi nhau vài câu.
Đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói nhàn nhạt: "Nhìn tướng mặt chị, sắp phá tài rồi đấy..."
"Thiên Thiên—"
Kiều Hạc vừa nghe thấy Mặc Thiên lên tiếng, lập tức gọi cô lại.
Hai chữ "phá tài" nghe thật đáng sợ!
Chị gái anh tên thật là Kiều Dịch Tâm, sau khi trưởng thành không thích nên tự đổi thành Kiều Ức Tâm, điều này còn không thấy rõ là ham tiền sao!
Kiều Hạc sợ Mặc Thiên nói ra những lời đáng sợ hơn.
Anh vội vàng chuyển chủ đề: "Đi thôn Đại Đạo không thể tay không, Mặc Thiên em vào bếp chọn chút đồ muốn mang đi đi."
Kiều Hạc nói xong liền nháy mắt với Diệp Phi.
Diệp Phi hiểu ý, lập tức đi tới mời Mặc Thiên tiểu thư đi chọn đồ.
Mặc Thiên bị cắt ngang, quên mất vừa định nói gì, liền đi theo Diệp Phi vào bếp.
Kiều Hạc thở phào nhẹ nhõm.
Cái người chị cả này, tốt nhất là đừng chọc vào.
Kiều Ức Tâm nhìn Mặc Thiên rời đi, liếc xéo Kiều Hạc: "Chị cũng đâu có làm gì được đại sư phụ của em, em căng thẳng như vậy làm gì?"
Cô vừa nói vừa tiến thêm một bước về phía Kiều Hạc.
Đảo mắt nhìn khuôn mặt Kiều Hạc: "Thằng hai, chẳng lẽ em thật sự để ý cô bảy nhà họ Cố kia hả?"
Kiều Hạc: "Chị à, chị nghĩ nhiều rồi."
Kiều Ức Tâm cảnh cáo Kiều Hạv: "Tốt nhất là đừng. Chưa bàn đến chuyện thật giả trên mạng, cái loại người nửa thần nửa quỷ này không thuộc về người trần, em đừng có rước tiên nữ về nhà, rồi lại bị người ta mang lên trời luôn. Chị đây tự nhận chưa làm được việc tốt gì, không có phúc lên trời nhìn em đâu."
Cô nói xong, vỗ vai Kiều Hạc.
Sau đó liền đi lên lầu chọn đồ cổ.
Kiều Hạc không đi theo, anh sợ mình bị nhồi m.á.u cơ tim mất...
Đồ mà chị cả anh để mắt tới, làm gì có thứ bình thường.
Quả nhiên, hơn mười phút sau, Kiều Ức Tâm xuống lầu, trong n.g.ự.c ôm một hộp quà tinh xảo.
Kiều Hạc vừa nhìn liền biết bên trong là cái gì, đó là một chiếc bình tướng thời Thanh, thích hợp nhất để chúc mừng thăng quan tiến chức.
Khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Ức Tâm cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười nhạt.
Cô lắc lắc hộp quà: "Thằng hai, chị em mình không cần khách sáo, chị không trả lại đâu đấy."
Kiều Hạc uể oải gật đầu, anh ngoài gật đầu ra thì còn có thể làm gì khác...
Kiều Ức Tâm đi về phía cửa.
Nhưng lại nghĩ đến điều gì đó.
Cô quay trở lại.
Lần nữa nhìn lên trần nhà: "Thằng hai, nhà cửa nát như vậy rồi mà còn không có tiền sửa, đợi em từ núi Đại Đạo về, lập tức đi làm cho chị!"
"Chị..." Kiều Hạc cạn lời.
Vừa nhắc đến đi làm, thái dương anh lại đau nhức.
Anh đi đến sau lưng Kiều Ức Tâm, trực tiếp đẩy người ra ngoài: "Chẳng phải em có một người chị cả kiếm tiền giỏi nuôi em sao. Chị mau đi kiếm tiền đi, đừng lãng phí thời gian dạy dỗ em, em không đáng để chị lãng phí chi phí thời gian đó đâu."
Kiều Hạc vừa nói vừa cuối cùng cũng mời được chị cả ra khỏi nhà...
Kiều Ức Tâm rời đi.
Kiều Hạc liền gọi Mặc Thiên đi.
Ba người lên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-405-kieu-hac-tien-luong-lai-tan-thanh-bot-bien-roi.html.]
Kiều Hạc mới hỏi: "Mặc Thiên, vừa nãy em định nói gì về chị gái tôi vậy?"
Nhưng lần này, Mặc Thiên không lên tiếng.
Cô tuy thẳng tính nhưng không ngốc.
Kiều Hạc ngăn cô nói, tìm cớ đuổi cô đi, cô cũng không phải không hiểu.
Mặc Thiên khoanh tay trước ngực, im lặng không nói gì.
Kiều Hạc vừa nhìn liền hiểu ngay, cô bé giận rồi.
Anh lập tức chắp tay xin lỗi: "Mặc Thiên đại sư, thật ra chị gái tôi là người không nghe được lời thật. Nếu cô ấy nghe thấy chuyện phá tài, có khi mấy ngày mấy đêm không ngủ được, làm cả nhà không ai yên ổn."
"Thế này đi, để tỏ lòng xin lỗi, tháng này tôi tự phạt nộp hết lương, xin Mặc Thiên đại sư chỉ điểm thêm cho."
Điều kiện này của Kiều Hạc quá hấp dẫn.
Mặc Thiên vừa nghe thấy không cần lương, mắt liền sáng lên.
Lập tức quên hết những khó chịu vừa rồi.
Mặc Thiên lập tức mở miệng, nói ra những thông tin vừa nhìn thấy cho Kiều Hạc biết.
"Gần đây chị anh vận đào hoa đến, sẽ gặp được người tốt, nhưng đường tình duyên trắc trở, đi không thuận lợi. Trắc trở nhỏ thì hao tài nhỏ, trắc trở lớn thì hao tài lớn, tóm lại mối nhân duyên này phải trả giá bằng tiền bạc."
Kiều Hạc vừa nghe liền lộ ra vẻ mặt khổ sở: "Vậy thì mối nhân duyên này không thành được rồi. Chị cả tôi là người phụ nữ mạnh mẽ trong sự nghiệp, kiếm tiền luôn đứng đầu, yêu đương kết hôn sinh con đều phải nhường đường cho nó. Chỉ cần nói với chị ấy yêu đương tốn tiền, chị ấy lập tức có thể liệt người đàn ông đó vào danh sách đen."
"Chị anh cũng thích tiền như vậy sao?" Mắt Mặc Thiên sáng lên, "Chị anh cũng muốn đúc kim thân cho cả nhà anh à?"
Kiều Hạc: "..."
Diệp Phi: "Phụt—"
Anh mím môi, cố nhịn cười nói: "Xin lỗi, không nhịn được."
Kiều Hạc day day sống mũi: "Cậu cũng không muốn lương nữa hả?"
Diệp Phi: "Ự... Ự..."
Anh lập tức im bặt, không dám phát ra tiếng động nào nữa.
Vừa nhắc đến tiền lương.
Mặc Thiên liếc xéo Kiều Hạc, lại nhấn mạnh chuyện tiền lương một lần nữa.
"Anh hỏi gì tôi đều nói hết rồi. Anh cũng không được đổi ý, tiền lương không phải tôi không phát, là anh không cần."
"..."
Kiều Hạc lộ ra nụ cười gượng gạo: "Là tôi không nên nhận. Sự chỉ điểm của Mặc Thiên đại sư vô giá, đâu chỉ là tiền lương của tôi, đáng lẽ tôi phải cúng thêm hương hỏa mới đúng."
Mặc Thiên vừa nghe liền xòe tay ra: "Vậy thì anh cúng đi."
Kiều Hạc: "..."
Trước khi quen Mặc Thiên, Kiều Hạc chưa bao giờ để mấy đồng bạc lẻ vào mắt, có thời gian tính toán anh đã kiếm được gấp trăm lần rồi.
Nhưng sau khi quen Mặc Thiên, hai nghìn tệ tiền lương kia bỗng chốc như được dát vàng.
Kiều Hạc bỗng nhiên khao khát đến ngày phát lương, chỉ là cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa từng nhận được một xu nào.
Kiều Hạc thở dài.
Lập tức hứa hẹn: "Đến thôn Đại Đạo, nhất định sẽ cúng hương hỏa cho tổ sư của em, Mặc Thiên đại sư cứ yên tâm."
Mặc Thiên đáp lễ: "Cảm ơn thí chủ."
Diệp Phi ngồi ở ghế lái, nhịn cười đến mức mặt cứng đờ.
Mặc Thiên đại sư, quả nhiên là khắc tinh của mọi loại bất mãn!
Mặc Thiên rời nhà, căn bản không để chuyện trên mạng trong lòng.
Nhưng Cố Thiếu Đình luôn cảm thấy không đúng.
Sao trên mạng lại đột nhiên bùng nổ nhiều tin bôi đen Mặc Thiên như vậy, thậm chí cả chuyện mấy anh em anh bị mất điện thoại, xe bị cây đổ đè cũng có người đăng lên mạng.
Vịt Bay Lạc Bầy
Rất rõ ràng, có người đang cố tình theo dõi họ.
Cố Thiếu Đình bắt đầu điều tra xem rốt cuộc là ai đứng sau giở trò.
Mà Đồng Anh Tư cũng đang điều tra chuyện này.
Bởi vì có người đến đồn cảnh sát trình báo, tố cáo bị Mặc Thiên "PUA" dẫn đến bệnh nhân tâm lý, tự sát không thành, yêu cầu Mặc Thiên bồi thường mười triệu tệ.
Mặc dù đây rõ ràng là muốn lừa gạt tống tiền, nhưng vẫn phải điều tra...
Hai người, lại bị kéo vào cùng một sợi dây.
Cố Thiếu Đình từ khi mở ra chế độ "mặt dày", liền suốt ngày lượn lờ bên cạnh Đồng Anh Tư.
Lúc thì dùng tình cảm, lúc thì dùng lý lẽ, lúc thì mè nheo...
Những ngày này, danh tiếng của Cố Thiếu Đình đã vang dội khắp nội bộ cục cảnh sát.
Giáo sư Cố hôm nay đuổi vợ chưa?
Đuổi rồi.
Vẫn chưa đuổi kịp.
Đồng Anh Tư tức giận.
Nhưng Cố Thiếu Đình cũng không có hành vi gì quá đáng, anh ta chỉ suốt ngày quấn lấy cô, nói những lời vô nghĩa không đầu không cuối.
Chút kiên nhẫn ít ỏi của Đồng Anh Tư đã bị tiêu hao hết.
Gần đây cô gặp Cố Thiếu Đình ngày càng nhiều.
Cảm xúc cũng ngày càng khó ổn định.
Đồng Anh Tư cảm thấy mình đã đến bờ vực sụp đổ.
Bất đắc dĩ, cô lại gọi điện thoại cho Vệ Cách.
"Bác sĩ Vệ, anh có thể giúp tôi một việc nữa được không..."