Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 408: Nhóc con nhìn tiền mà nhận người

Cập nhật lúc: 2025-04-20 11:15:36
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đứa bé đang nằm trên sofa cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Trước đó, vì sợ nhóc con khóc to khiến bọn người của Lục Liễu phát hiện, Mặc Mặc đành phải cho nó uống thuốc an thần. Kết quả là ngủ liền một mạch suốt cả ngày.

Giờ mới vừa hé mắt tỉnh dậy.

Mới hai tuổi rưỡi, nhóc con cảm thấy người mình không được thoải mái, liền bật khóc, lăn người ngồi dậy.

Mặc Mặc ngồi bên cạnh lập tức xoay người ôm lấy nó.

Thế nhưng đúng là tình mẫu tử thiêng liêng, vừa chui vào lòng mẹ, cái miệng nhỏ đang mếu máo của nhóc liền giãn ra, nước mắt cũng tạm dừng.

Mặt mũi thằng bé bụ bẫm, đôi mắt tròn xoe, mặc áo màu vàng nhạt, phối với quần yếm vải bò mềm mềm, nhỏ con mà đẹp trai, ánh mắt lanh lợi thông minh, đúng chuẩn một hạt đậu nhỏ tinh ranh.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cả nhà cùng nhìn về phía hạt đậu nhỏ.

Hạt đậu nhỏ đảo mắt xung quanh một vòng, rồi ánh mắt rơi đúng vào Mặc Thiên.

Hừm—ôi chao.

Giống như bị cướp mất bình sữa với chén cơm, cái miệng nhỏ liền nhếch lên, bật khóc như núi lở biển gầm: “Oa oaoao——!”

Mặc Thiên: “…”

Cô bị tiếng khóc chói tai dội cho nhức hết cả tai.

Nghiêng đầu nhìn nhóc con, lạnh lùng bảo: “Im miệng.”

“Oa…Oa…” Tiếng khóc không những không nhỏ lại, mà còn cao hơn hẳn.

Mặc Thiên liếc xéo một cái, tròng trắng còn nhiều hơn tròng đen.

Cả nhà nhà họ Cố phải cố nhịn cười.

Nhìn hai cô cháu chưa trưởng thành đàng hoàng, đang đấu đá bằng tiếng khóc, đúng là dở khóc dở cười.

Mặc Mặc chỉ biết cười gượng, nhanh chóng xoay mặt thằng bé đi, không cho nhìn cô nữa.

Hạt đậu nhỏ cũng biết điều lắm chứ.

Vừa nhìn thấy mẹ liền đổi nét mặt, bật ra tiếng cười “khúc khích khúc khích”, giọng cười còn non nớt mềm mại.

Hoàn toàn là một người khác so với lúc nãy.

Phải nói là nhóc con này đẹp trai thật.

Khi Mặc Mặc ôm nó về nhà, dù Tô Như Lan không tin Ngọc Trúc là con dâu mình, nhưng vừa thấy đứa trẻ này, trong lòng lại dâng lên cảm giác: Đây chắc chắn là người nhà họ Cố!

Vì Cố Nam Cảnh và Cố Bắc Thừa là một cặp sinh đôi.

Mà nhóc con này lại giống hệt Ngôn Ngôn và An An! Cũng là đôi mắt to tròn, mặt tròn vo, lông mi dài như quạt, ngay cả cái xoáy trên đầu cũng mọc ở cùng một chỗ – giống đến mức Tô Như Lan không thể cãi được rằng “đây không phải người nhà mình”.

Lúc này, Tô Như Lan vươn tay muốn bế thử.

Ai ngờ hạt đậu nhỏ vừa nhìn thấy bà liền quay đầu, lắc đầu nguầy nguậy như cái trống lắc.

Ý rất rõ ràng: Đừng chạm vào tôi.

Nhóc con mở to mắt, quét một vòng quanh phòng, lúc thì mếu máo như sắp khóc, lúc lại cười khúc khích.

Đặc biệt là khi thấy Cố Hoằng Thâm.

Nó thế mà lại vươn tay đòi anh bế!

Hai cánh tay ngắn mũm mĩm giơ lên, cười toe toét nhìn ông anh cả lạnh như băng của nhà mình.

Tô Như Lan kinh ngạc: “Ơ kìa, anh cả, cái mặt như ngăn đá nhà anh mà cũng có người thích à?”

Bà vừa nói vừa đưa tay véo má nhóc con: “Bảo bối, sao con chọn người chuẩn thế? Cái ông bác lạnh như nước đá này, ngoài con ra cả nhà chẳng ai ưa nổi!”

Cố Hoằng Thâm: “…”

Vốn nhóc con đang vui vẻ đòi bác bế.

Mà Tô Như Lan vừa chạm vào, thế là lại bật khóc.

Miệng mếu máo, nước mắt sắp chảy thành sông, tuy nhỏ hơn lúc gặp Mặc Thiên một chút nhưng cũng đáng kể lắm rồi.

Tô Như Lan lập tức giơ hai tay đầu hàng: “Bảo bối ngoan, bà sai rồi, không chạm vào con nữa, đừng khóc mà!”

Rõ ràng đã hai tuổi rưỡi rồi, không nên còn thất thường như thời tiết thế này. Nhưng hạt đậu nhỏ lại đúng là nước mắt nhiều hơn lời.

Tô Như Lan bất lực lùi ra sau.

Bà không được, ông lên.

Cố Hưng Quốc xắn tay áo, tự tin bước ra trận.

Kết quả thì… cũng như vợ mình, vừa ôm vừa lùi vừa xin lỗi cháu trai: “Bảo bối đừng khóc, ông nội không đụng nữa!”

Cả nhà lần lượt thử.

Bác hai, bác ba, chú sáu, bác gái, mợ dâu – ai nấy đều ra sân.

Và rồi mọi người phát hiện ra…

Thằng bé này, mỗi người một biểu cảm khác nhau.

Lúc thì cười rạng rỡ, lúc thì chỉ mỉm cười, khi lại mếu máo, có lúc còn khóc toáng lên – đúng kiểu máy đo thời tiết.

Nhà họ Cố nhìn nhau đầy bối rối.

Thời điểm vui vẻ nhất của thằng bé là khi ở trong vòng tay Cố Hoằng Thâm hoặc mẹ nó.

Tô Như Lan thì càng ngơ ngác, kéo Cố Hoằng Thâm lại gần, quan sát từ trên xuống dưới.

“Trên người anh có cái gì mà khiến thằng bé thích thế?”

Vừa dứt lời, một giọng nói lười nhác vang lên từ góc phòng: “Có tiền.”

Cố Thiếu Đình chen qua đám người.

Anh đưa tay ra muốn ôm nhóc cháu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-408-nhoc-con-nhin-tien-ma-nhan-nguoi.html.]

Thằng bé trong lòng Mặc Mặc nhìn bác hai, ánh mắt xoay tròn, rồi ngoan ngoãn để anh bế lên.

Cố Thiếu Đình ôm nhóc đi vòng quanh cả nhà – chứng minh giả thuyết của mình.

Quả nhiên.

Thái độ của nhóc con với mỗi người đều không thay đổi: ai từng bị nó khóc, vẫn khóc; ai được cười, vẫn cười – không nhầm đi đâu được.

Thậm chí có dụ bằng đồ ăn ngon hay đồ chơi xịn, nhóc cũng chẳng lay chuyển.

Qua so sánh, mọi người kết luận:

Nhóc con vui vẻ nhất khi ở cạnh Cố Hoằng Thâm – người giàu nhất nhà. Vừa gặp là đòi ôm, còn cười khanh khách, lấy lòng đủ kiểu.

Tầng hai: các anh em nhà họ Cố – vẫn được mỉm cười.

Nhưng cứ về gần ông bà nội là lại mếu máo muốn khóc.

Tô Như Lan bừng tỉnh ngộ: “Ui cha, bảo bối, sớm biết con có sở thích này, ông bà đã chẳng chia hết tài sản cho mấy bác mấy chú con rồi, để lại hết cho con mới phải!”

Hai ông bà thấy phiền khi phải giữ tiền, nên lúc con cái trưởng thành liền chia đều hết.

Ai cũng được phần ngang nhau, nhiều nhất là chỗ Cố Hương Vi.

Nhưng cho dù đã chia rồi, hai ông bà cũng đâu đến nỗi nghèo!

Cơ mà… tiêu chuẩn “giàu có” trong mắt thằng bé này… có hơi cao quá không?

Hai ông bà lần đầu tiên trong đời, cảm nhận được cái nghèo từ ánh nhìn của cháu trai.

Tầng ba cũng xác minh xong.

Chuẩn bị chuyển sang vòng tiếp theo.

Cố Thiếu Đình rất hiểu chuyện.

Ôm nhóc con đi ngang qua chỗ Mặc Thiên, liền giơ tay che mắt nó, nhẹ nhàng né qua…

Sau đó, anh bế nhóc đến gặp quản gia, đầu bếp, người dọn dẹp, người làm vườn – kết quả như dự đoán: toàn là khóc thét.

Ngay cả đứng trước ông bà nội mà còn mếu, mấy người giúp việc thì mong gì được tha?

Cả nhà vừa buồn cười vừa bất lực.

Chỉ có Mặc Thiên là tức đến phồng cả má, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.

Một lúc sau, cô đuổi theo Cố Thiếu Đình.

Trừng mắt nhìn hạt đậu nhỏ trong tay anh: “Không được khóc!”

Hạt đậu nhỏ chớp mắt, sau đó—“Oa… Oa…Oa…!”

Một tiếng gào rung trời chuyển đất, sấm chớp đùng đoàng!

So với lúc nãy gặp người giúp việc còn kinh hoàng hơn!

Cả nhà nhìn hai cô cháu, vừa muốn cười, vừa thấy tội.

Nhưng cũng có người không đùa theo.

Cố Hoằng Thâm chau mày đầy khó hiểu.

Cả nhà trong ngoài đều cho Mặc Thiên tiền tiêu vặt, chắc cũng phải hai, ba con số bảy rồi.

Sao lại nghèo đến nỗi thằng bé nhìn còn không buồn nhìn thêm cái thứ hai?

Anh nghiêm giọng hỏi: “Tiền của em đâu?”

“Cho Kiều Hạc xài rồi.”

Cố Hoằng Thâm: “…”

Nhà họ Cố: “…”

Câu này nghe chẳng khác gì cô em ngốc trong thôn bị lão cáo già lừa sạch tiền tiết kiệm.

Nếu không phải biết Kiều Hạc đang giúp Mặc Thiên xây đạo quán…

Thì nhà họ Cố có khi đã báo công an vì vụ lừa tiền lừa sắc này rồi…

Cố Hoằng Thâm thở dài bất lực: “Anh chuyển thêm cho em mười triệu nữa, nhưng đừng—”

…chuyển cho Kiều Hạc nữa!

Đáng tiếc chưa nói xong, Mặc Thiên đã chắp tay cúi đầu: “Chuyển thẳng cho Kiều Hạc, anh ấy giúp em tiêu, cảm ơn vị đại thiện nhân!”

Cố Hoằng Thâm: “…”

Đúng là đồ hố không đáy…

Lúc mấy anh em đang nói chuyện.

Nhóc con vẫn chưa ngừng khóc.

Thậm chí càng lúc càng lớn tiếng hơn.

Mặc Thiên tức đến mức rút cả bùa ra.

Trừng mắt nhìn nhóc con: “Còn khóc nữa là cô cho nhóc câm miệng luôn.”

“Oaa…Oaaaa…!”

Chỉ cần nghe lời cô nói một chữ, là hạt đậu nhỏ này thua…

Nó hoàn toàn không quan tâm cô nói gì, ai nói cứ nói, ta khóc cứ khóc.

Mặc Thiên nắm chặt lá bùa trong tay nửa ngày.

Cuối cùng tức quá lại nhét bùa về túi.

Cô lười chẳng buồn quan tâm nữa.

Quay đầu đi về phòng, miệng còn lẩm bẩm đầy tủi thân: “Tôi đâu phải nghèo đâu mà…”

Loading...