Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 409: Hạt đậu nhỏ đắc tội hai anh!

Cập nhật lúc: 2025-04-20 11:15:39
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay khi Mặc Thiên rời đi, hai nhóc An An và Ngôn Ngôn liền nhào ra.

Mỗi đứa túm lấy một cái chân bé xíu của em trai, ra sức lắc lắc.

“Em trai, giỏi ghê! Em dám… dữ với cô luôn đó!”

“Đậu Đậu làm cô tức sắp khóc rồi kìa!”

Hai nhóc con thi nhau tung hô.

Cô mà nổi giận là chỉ cần liếc mắt một cái đã đủ dọa tụi nó khóc gọi mẹ.

Vậy mà giờ lại có người khiến cô giận đến bỏ đi!

Hai anh trai ba tuổi ngửa đầu nhìn hạt đậu nhỏ nhỏ hơn nửa tuổi.

Chỉ tiếc, hai anh cao chưa tới nổi.

Đứng trong đám người là mất hút.

Tiểu Đậu Đậu phải rướn theo tiếng tìm xuống, nhưng cổ ngắn, thân lại tròn, cúi đầu cũng chẳng thấy.

Ba đứa nhỏ với nhau, muốn giao tiếp đúng là cả một hành trình gian nan.

Lúc này, Cố Bắc Thừa ra tay.

Anh định bế hai đứa nhóc dưới đất lên, một tay một đứa.

Nhưng… quên mất cái mặt mình.

Vừa mới khom lưng xuống, An An và Ngôn Ngôn đã hét lên bỏ chạy tứ phía:

“Mẹ ơi cứu con! Tứ thúc còn đáng sợ hơn ma đó!!”

Cố Bắc Thừa: “…”

Thật ra anh đâu có xấu.

Ngược lại, rất đẹp trai, lông mày rậm, mắt to, đường nét sắc sảo, đúng chuẩn trai đẹp truyền thống.

Chỉ có điều… gương mặt lúc nào cũng lạnh như băng, khí chất kiểu ác ma sắp hóa thân.

Ai bảo suốt ngày đi “dẹp loạn”.

Sát khí ngút trời, ai mà dám lại gần!

Hai nhóc con không cho anh đụng vào.

Cố Bắc Thừa mặt đen lại, lùi về phía sau lúng túng.

Cố Nam Cảnh chẳng hề có cảm ứng kiểu “song sinh thần giao cách cảm”, thằng anh đang giận thì thằng em lại cười.

Vừa cười vừa vỗ vai anh:

“Lão Tứ à, chú cứ lo kiếm tiền đi. Con tôi chú dỗ không nổi, biết đâu con chú sau này còn thích chú vì chú giàu.”

Cố Bắc Thừa: “…”

Gương mặt thần giữ cửa lại lạnh thêm mấy độ.

Trước đây chỉ là người ít nói.

Giờ thì thêm danh hiệu: “Không thích cười.”

Cố Nam Cảnh bế An An và Ngôn Ngôn lên, giúp tụi nhỏ dễ nói chuyện với em trai hơn.

Hai đứa vin vào “tay khổng lồ” của bố, cuối cùng cũng ngang tầm mắt với tiểu Đậu Đậu.

Vui vẻ vung tay múa chân, định méc em trai chuyện bị cô và sư phụ xử lý thế nào.

Kết quả lại là…

Hoàn toàn ngoài dự đoán của tụi nó.

Tiểu Đậu Đậu không cho nói câu nào đã gào khóc.

Cách khóc y chang lúc thấy cô!

Âm thanh rung trời lở đất.

An An và Ngôn Ngôn vội vàng bịt tai lại.

Hai đôi mắt tròn xoe nhìn nhau thật lâu, cuối cùng mới phản ứng kịp.

Tụi nó chống nạnh, gân cổ lên quát:

“Em nói ai nghèo hả?!”

“Tiền lì xì của anh có năm vạn đấy nhé!”

“Của em có năm trăm!”

Hai đứa giơ năm ngón tay lên, cố tỏ ra có khí thế.

Căn bản tụi nó còn chưa hiểu năm trăm vạn là bao nhiêu.

Mỗi đứa nhớ một nửa, sai cũng không sai hết.

Chỉ tiếc, em trai không thèm nghe.

Khóc vẫn là khóc!

Chỉ có điều lần này khóc nhẹ hơn lúc gào với cô… chút xíu.

An An và Ngôn Ngôn giải thích nãy giờ mà em vẫn không chịu hiểu.

Cuối cùng, hai đứa tức quá, thi nhau gào khóc với em.

Nhưng gào… cũng gào không lại.

Hai anh em đành khó nhọc trèo xuống khỏi người ba, tức đến nỗi bụng phồng lên, lườm nguýt lết về phòng.

“Tức c.h.ế.t người ta rồi!”

“Nó nói mình nghèo đó!”

“Từ nay không thèm chơi với nó nữa!”

“Trẻ con, chẳng hiểu chuyện gì, cũng chẳng biết tha thứ!”

Vừa làu bàu, vừa đi.

Chân ngắn tí tẹo, bò mãi mới lên được cầu thang.

Cả nhà Cố gia nhịn cười sắp không nổi.

Ba tiểu ma vương của nhà họ — một lớn hai nhỏ —

Xưa nay chưa ai trị nổi.

Không ngờ lại bị một nhóc Đậu Đậu mới về dọa chạy mất dép.

Đêm, 11 giờ.

Cả nhà tám chuyện quá hăng, quên cả giờ giấc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-409-hat-dau-nho-dac-toi-hai-anh.html.]

Lúc này, Cố Bắc Thừa mới lên tiếng:

“Trễ rồi, Mặc Mặc và Tiểu Kim Tử cũng mệt rồi.”

Tiểu Kim Tử là biệt danh tạm thời mọi người đặt.

Vì bé tham tiền y hệt cô nó, nên gọi là Kim Tử – “vàng nhỏ.”

Nghe vậy mọi người mới nhớ đã khuya.

Từ lúc Mặc Mặc về, vợ chồng họ còn chưa có lúc riêng tư.

Ai cũng tinh ý, lần lượt đứng dậy cáo từ.

Tô Như Lan tuy không nỡ, nhưng cũng phải rời đi.

Bà nắm tay Mặc Mặc, lưu luyến dặn dò:

“Mặc Mặc, con nhớ nghỉ ngơi sớm. Ngày mai mẹ đưa con đi kiểm tra sức khỏe, xem có để lại bệnh gì không. Sau này phải bồi bổ nhiều vào, mẹ sẽ nuôi con mập lên. Giờ gầy quá rồi.”

Mặc Mặc khẽ cười gật đầu.

Tô Như Lan lúc này mới buông tay, cứ ba bước ngoái đầu một lần.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cố Hoằng Thâm đang tựa trên sofa, Tiểu Kim Tử ngồi trên đùi anh, chơi đùa rất vui vẻ.

Gương mặt lạnh như băng của anh hiếm khi lại dịu dàng như thế.

Mặc Mặc bước tới, dắt tay bé Đậu:

“Tiểu Kim Tử, để mẹ bế con về phòng ngủ nha.”

Tiểu Kim Tử vừa nghe, lập tức nhào vào lòng mẹ.

Lạ thật, rõ ràng Mặc Mặc đâu có tiền.

Lúc ly hôn, cô đột ngột bỏ đi, chẳng nói đến chuyện phân chia tài sản.

Ly hôn rồi, người thì cũng biến mất.

Nhà mẹ đẻ lại còn nợ nần chồng chất, không tài sản gì. Những năm qua cô trôi dạt bên ngoài, sống được là may, nói gì đến giàu sang?

Nếu tính theo “chuẩn nghèo” của bé tham tiền như Tiểu Kim Tử, mẹ nó chắc phải thuộc dạng… siêu nghèo.

Vậy mà bé lại thân thiết với mẹ nhất.

Quả nhiên… đúng là “chó không chê nhà nghèo”— À nhầm, “con không chê mẹ nghèo” mới đúng.

Tô Như Lan ngoái đầu mãi vẫn chưa ra khỏi phòng khách.

Nhìn thấy Tiểu Kim Tử chui vào lòng mẹ, không nhịn được cảm thán:

“Tiểu Kim Tử, con cũng không hồ đồ, biết nhận ra mẹ con rồi!”

Tiểu Kim Tử nghiêng đầu, chẳng thèm để ý đến bà nội, rúc vào lòng mẹ, hạnh phúc đạp chân cái đạp cái.

Mặc Mặc bế Tiểu Kim Tử lên lầu, Cố Bắc Thừa đi theo ngay sau hai mẹ con.

Anh không chớp mắt nhìn bóng lưng hai người.

Mặc Mặc gầy hơn trước rất nhiều.

Thân hình nhỏ nhắn, gầy đến mức như chỉ còn da bọc xương.

Ngày trước, Mặc Mặc nói nhiều, hay cười, đúng chuẩn “xã giao trâu bò”.

Mà giờ, trải qua bao đau khổ, cả người đều mang vẻ u uất.

Nếu không phải anh biết rõ mọi chuyện giữa hai người, Cố Bắc Thừa còn tưởng mình nhận nhầm người.

Anh xót xa, bước nhanh mấy bậc, đuổi theo cô.

Đưa tay muốn ôm lấy eo cô.

Nhưng Mặc Mặc nhanh chóng né tránh, còn lùi lại hai bước, tránh sang phía tay vịn cầu thang.

Bàn tay Cố Bắc Thừa lơ lửng giữa không trung.

Sát khí lạnh lùng trên mặt anh biến mất, thay vào đó là vẻ ủy khuất thấy rõ.

“Vợ à—”

“Em rời đi đến nay là 1101 ngày, lâu vậy rồi… em thật sự chưa từng nhớ anh sao…”

Giờ phút này, trên mặt anh còn mang theo vẻ trẻ con, chỉ thiếu nước ôm tay vợ đòi nũng nịu.

Mặc Mặc cúi đầu, không thấy rõ nét mặt.

Một lúc lâu sau, cô mới thấp giọng, như áy náy:

“Bắc Thừa… em… người em toàn vết thương…”

Cố Bắc Thừa vừa nghe, nổi giận:

“Vết thương không phải lỗi của em, là tụi khốn kia gây ra. Anh sẽ đưa em đi bác sĩ, sẽ chữa khỏi hết. Giờ anh chỉ muốn ôm em, anh nhớ em muốn c.h.ế.t rồi…”

Nói đến đây, mắt anh đỏ hoe.

Không còn chút nào là gương mặt Diêm Vương như trước.

Anh nhẹ nhàng đưa tay, định nắm lấy tay Mặc Mặc.

Nhưng cô lại lần nữa tránh né như lúc nãy.

Cô kéo Tiểu Kim Tử đi nhanh thêm vài bậc, lên tới tầng hai mới quay đầu nhìn anh,

Khẽ lắc đầu.

“Bắc Thừa, giờ em… chưa được…”

Cố Bắc Thừa đứng dưới cầu thang nhìn cô.

Một lúc sau, thở dài một tiếng.

“Được thôi, cho em thêm ba ngày để thích nghi. Nếu sau ba ngày em còn không chịu ôm anh, anh thật sự sẽ làm loạn đấy.”

Mặc Mặc: “…”

Cô không thể tin nổi mà nhìn gã Diêm Vương này.

Một gương mặt hung dữ, mà giờ lại giở giọng nũng nịu… cảm giác sai sai không tả được…

Cô không dám đứng đó thêm nữa, vội nói:

“Ba ngày không đủ! Em cần thời gian! Anh để em yên chút đi!”

Nói xong, lập tức chạy về phòng.

Vừa bước vào, ánh mắt ấm áp xúc động ban nãy biến mất, cô trở lại với gương mặt lạnh như băng.

Cô cau mày, đẩy Tiểu Kim Tử ra, lạnh lùng nhìn xuống cậu nhóc.

“Đứa ngốc, mẹ nghèo rớt mồng tơi, sao con không khóc?

Lộ rồi đó, con cũng tiêu đời rồi.”

Loading...