Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 411: Nhóc con, miệng thì cứng, tim lại mềm
Cập nhật lúc: 2025-04-21 11:28:18
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gần đây, Cố Bắc Thừa chẳng muốn đi đâu cả.
Từng là một con nghiện công việc, giờ biến thành ông chú ru rú trong nhà.
Chỉ muốn ở nhà bên vợ, nửa bước cũng không nỡ rời xa.
Cái dáng vẻ đó, hận không thể gom hết ba năm xa cách trong ba ngày mà bù đắp cho đủ.
Nhưng vấn đề là—Mặc Mặc mỗi ngày xuống nhà chỉ được vài lần.
Chỉ lúc ăn cơm mới ló mặt một chút, còn lại đều ôm Tiểu Kim Tử trong phòng không ra.
Hai vợ chồng, một người trên lầu một người dưới lầu, cách nhau một bức tường mà như cách cả dải Ngân Hà, chạm chẳng tới nhau.
Cảnh này nhìn mãi, cuối cùng đến Nhị ca Cố Thiếu Đình cũng không chịu nổi.
Là một giáo sư tâm lý học, anh biết rõ—Mặc Mặc nhất định đã chịu tổn thương tâm lý rất nghiêm trọng, mới lạnh nhạt với Cố Bắc Thừa như thế.
Thế là, Cố nhị ca mời riêng một vị chuyên gia tâm lý nổi tiếng—bác sĩ Lưu, cũng là bạn của anh—về nhà thăm khám.
Ý tốt thì có đấy…
Nhưng kết quả lại vô cùng thảm hại—
Bác sĩ Lưu đến, đừng nói đến khuyên nhủ, Mặc Mặc căn bản chẳng thèm gặp!
Cả nhà thử đủ mọi cách.
Mặc Mặc vẫn như một quả núi, không ai chạm tới được.
Cả nhà họ Cố đều rất bất lực.
Đối xử với Mặc Mặc vô cùng cẩn thận, sợ lỡ lời chạm phải vết thương trong lòng cô.
Còn Cố Bắc Thừa thì—sống trong nước sôi lửa bỏng.
Ban ngày không gặp được vợ, ban đêm không ôm được vợ.
Cuối cùng đến ngày thứ bảy, anh chịu không nổi nữa.
Quyết định—ra ngoài kiếm chuyện gì đó đứng đắn mà làm.
Tối hôm ấy ăn cơm xong.
Mặc Thiên quay về.
Cố Bắc Thừa như bắt được vàng, lập tức chặn đầu cô nhóc.
“Thiên Thiên, em ngày nào cũng đi sớm về muộn, chạy đi đâu vậy?”
“Ra ngoài tìm thuốc.”
“Tìm thuốc gì?”
“Thuốc cứu người.”
“Cứu ai?”
“Nhiều người.”
Cố Bắc Thừa: “…”
Ờ, đúng là văn học sáo rỗng rồi…
Thực ra Mặc Thiên nói thật đấy.
Cô phải luyện đan dược kéo dài tính mạng để cứu Kiều Hạc và đám người phía sau hắn.
Nhưng vẫn thiếu hai vị thuốc dẫn, mãi không tìm ra.
Gần đây cô theo Kiều Hạc đi khắp núi rừng, hồ nước, các tiệm thuốc lớn… mà vẫn không thấy nổi bóng dáng hai vị thuốc đó.
Tất nhiên cô cũng đoán được từ sớm—khó mà tìm được.
Bởi vì bói ra rồi, việc này là đại sự khó thành.
Lúc này, Mặc Thiên thấy Cố Bắc Thừa im lặng, nghĩ anh không có chuyện gì nữa, xoay người chuẩn bị đi.
“Không có gì thì em đi đây, bai bai.”
“Có chuyện!”
Cố Bắc Thừa chặn đường cô. “Thiên Thiên, em có thể tìm được Lục Liễu không? Tên già đó như biết chúng ta đang tìm hắn, giờ không biết trốn xó nào rồi.”
Anh vừa dứt lời—
Mặc Thiên trả lời tỉnh bơ, “Không cần gấp.”
“Không cần gấp?!!!”
Cố Bắc Thừa tràn đầy dấu hỏi.
Anh thì sốt ruột muốn c.h.ế.t rồi còn gì!
Tống tên khốn đó lên pháp trường băm thành trăm mảnh cũng chưa hả giận!
Thế mà cô nhóc này lại chẳng hề sốt sắng theo.
Mặc Thiên bình tĩnh gật đầu: “Không cần gấp. Tên khốn Lục Liễu ấy quen làm chuyện xấu, tự khắc sẽ mò ra cho coi.”
Cố Bắc Thừa: “…”
Có một thành ngữ tên là “thủ châu đãi thố” (ngồi đợi thỏ), không biết nên nói ra hay không…
Anh do dự vài giây, quyết định không dùng ngôn ngữ “cao cấp” đó với cô nhóc.
Chuyển sang nói dịu dàng:
“Thiên Thiên, đi với anh bắt hắn được không?”
“Đánh không lại hắn.”
Cố Bắc Thừa: “???”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-411-nhoc-con-mieng-thi-cung-tim-lai-mem.html.]
Mặc Thiên: “Nói thật, đánh không lại.”
Cố Bắc Thừa: “……”
Nghe xong thấy lòng nguội đi nửa phần.
Anh thở dài, mặt mũi đầy chán nản:
“Lục Liễu còn nhởn nhơ ngoài kia, Mặc Mặc sẽ sợ hãi, đến cửa cũng không dám bước ra…”
Đó là suy đoán của Cố Bắc Thừa.
Anh cảm thấy, chính vì tên đó còn ngoài kia, Mặc Mặc mới co mình lại như thế.
Gương mặt lạnh như sát thần của anh lúc này lại lộ ra chút ấm ức.
Mặc Thiên chớp mắt, nhìn anh một lúc.
Rồi nghiêm túc nói:
“Vậy đi thôi, em đi gặp hắn.”
“Bây giờ á?” Cố Bắc Thừa hỏi lại.
Tuy anh cũng gấp thật, nhưng cô nhóc này chạy ngoài đường cả ngày rồi, cũng nên nghỉ một chút chứ.
Nhưng Mặc Thiên chẳng thèm trả lời.
Quay người, đeo túi nhỏ, nghênh ngang đi thẳng.
Cố Bắc Thừa bất lực bật cười.
Gương mặt sát khí rợn người, giờ lộ ra nét dịu dàng.
Cô nhóc này, miệng thì cứng, tim thì mềm…
Mặc Thiên một tay cầm bát quái bàn, ngồi trên xe của Cố Bắc Thừa xem quẻ.
“Đi về phía Bắc, rẽ sang chính Nam, đi thẳng, tiếp tục đi thẳng”
“Phía trước là tường!”
Cố Bắc Thừa đạp thắng một cú cháy đường.
Nếu chậm một chút nữa, tối nay hai anh em không chấn thương thì cũng rã xác rồi.
Mặc Thiên từ nãy vẫn cúi đầu nhìn bàn.
Nghe thấy tiếng hét của anh mới ngẩng đầu, nhìn bức tường trước mặt một lúc rồi bình thản nói:
“Vậy thì bay qua đi.”
Cố Bắc Thừa: “……”
Anh bóp trán.
Cố nhịn cơn tam bành đang dâng trào.
Nhẹ giọng hỏi lại: “Thiên Thiên, thế đường này không đi được thì mình đi đâu?”
“Đi vòng.”
Giọng điệu như đang nói chuyện với đứa ngốc.
Cố Bắc Thừa siết vô lăng, gân xanh nổi rõ.
Cô nhóc này có cả trăm cách khiến người ta nổi điên.
Vịt Bay Lạc Bầy
Nhưng mà—em gái mình thì phải nhịn thôi.
Anh thở dài, lui xe, sau đó quẹo trái rẽ khỏi con hẻm nhỏ.
Tiếp tục hành trình mở blind box theo cái bát quái bàn…
Cuối cùng, chín giờ tối, hai anh em cũng tới nơi.
Cố Bắc Thừa từng đối đầu với đủ loại tổ chức tà đạo nguy hiểm, mà chưa từng đổ mồ hôi hột.
Thế mà hôm nay theo “GPS bằng quẻ” của Mặc Thiên, lái xe cũng toát mồ hôi.
Quả nhiên ác nhân có ác nhân trị.
À không—vật hợp theo loài.
À mà cũng sai—là mệnh khắc nhau? Tám chữ không hợp? Cùng gen nên đẩy nhau?
Hai người đi đến nơi bát quái bàn chỉ tới.
Quán bar Tơ Lụa Quấn Rượu.
Nằm ở vị trí đẹp nhất trên phố bar của Thượng Kinh.
Ngoài cửa đèn neon nhấp nháy, đứng đầy các mỹ nữ ăn mặc mát mẻ, dáng dấp quyến rũ.
Mấy gã say xỉn loạng choạng cũng bám quanh.
Cả con phố đông nghịt người, ồn ào tiếng nhạc sàn hỗn tạp.
Loạn như chính đám người trong đó.
Cố Bắc Thừa và Mặc Thiên đỗ xe trong bãi.
Rồi đi bộ tới quán.
Không ngờ—gặp người quen.
Cố Bắc Thừa kinh ngạc đi tới, vỗ vai một người đàn ông:
“Nhị ca? Anh làm gì ở đây vậy?”
Cố Thiếu Đình nghe tiếng quay lại, cũng ngạc nhiên không kém:
“Lão Tứ? Thiên Thiên? Hai đứa cũng đến đây à?”