Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 412: Ba anh em tìm người trong quán bar

Cập nhật lúc: 2025-04-21 11:28:21
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba người nhìn nhau, rồi người lên tiếng đầu tiên là Cố Bắc Thừa.

Anh chỉ cằm về phía quán bar:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Không tìm thấy tung tích lão già Lục Liễu kia, là Thiên Thiên dùng bát quái tính ra được.”

Cố Thiếu Đình nghe rõ lý do của bọn họ, cũng nói ra mục đích mình đến đây:

“Tôi định vị được đám người trên mạng chửi Mặc Thiên là ‘đồ con hoang’, giật dây dư luận, nên lần theo đến tận đây.”

Hai bên trao đổi lý do.

Tuy không phải vì cùng một chuyện…

Nhưng lại trùng hợp cùng tìm tới nơi này, chắc chắn không phải ngẫu nhiên.

Cố Thiếu Đình nhướng cằm với em tư:

“Vào ngồi chơi một lát?”

Cố Bắc Thừa gật đầu:

“Được. Nhưng nói trước, ra ngoài phải bảo là anh tới đây ăn chơi, còn tôi với em gái đến để bắt anh về.”

Cố Thiếu Đình: “???”

“Có tý chuyện thế mà cậu cũng không dám nhận, còn đổ vạ cho tôi?”

Cố Bắc Thừa mặt lạnh tanh, nói năng vô sỉ:

“Tôi là người có vợ đấy.”

Cố Thiếu Đình lộ vẻ ghét bỏ:

“Cậu có vợ gì? Đó là vợ cũ. Có đơn ly hôn hay không, cậu không rõ à?”

Cố Bắc Thừa mặt càng đen hơn:

“Ngày mai tái hôn luôn.”

Dứt lời, anh sải bước đi vào trong quán bar.

Mới đi được vài bước, liền nghe sau lưng có người hừ cười một tiếng:

“Ai tái hôn trước, còn chưa biết đâu.”

Cố Bắc Thừa khựng lại.

Anh đứng nguyên một chỗ vài giây, rồi móc điện thoại ra, xoay người nhìn Cố Thiếu Đình:

“Anh chờ đó, tôi báo cảnh sát Đồng, tố anh có dã tâm không chết.”

Cố Thiếu Đình: “???” — Thằng em ruột kiểu gì vậy trời?

Trong khi hai ông anh còn đang đấu võ mồm, Mặc Thiên đã ung dung đi đến cửa chính quán bar.

Vừa mới bước tới cửa, đã bị chặn lại.

Bảo vệ chỉ bảng thông báo treo trước cửa, ngắc ngứ nói:

“Chưa… chưa đủ… mười… tám… tuổi…”

Mặc Thiên tỉnh bơ đáp:

“Đủ rồi.”

“Phải… phải… đăng ký hội…”

“Không đăng.”

“Phí… ba… ba…”

“Cho ba hào.”

Từ sau khi bước vào giai đoạn vận hạn đen đủi, Mặc Thiên hào phóng hẳn.

Cuối cùng cũng hiểu câu của Cố Hoằng Thâm:

‘Vấn đề giải quyết được bằng tiền, thì đừng phí não nghĩ cách khác.’

Cô lục túi, đưa ba đồng xu cho bảo vệ:

“Không cần thối lại.”

Bảo vệ: “???”

Anh ta không thể tin nổi nhìn ba hào trong tay,

Một lúc sau, tức giận quăng thẳng xuống đất:

“Ba… ba… ba hào?! Cô, cô, cô——”

“Cô cái gì! Lượm tiền lên!”

Đúng lúc đó, Cố Bắc Thừa đến.

Vừa hay thấy bảo vệ vứt tiền của Mặc Thiên xuống đất.

Anh chẳng nói chẳng rằng, túm cổ áo bảo vệ, kéo hắn đi nhặt tiền.

Bảo vệ vừa thấy mặt anh, sợ đến nói không ra hơi.

Người gì mà còn đáng sợ hơn cả mấy ông trùm thu bảo kê?

Anh ta lập tức cúi đầu, nhặt tiền lên, hai tay dâng lại cho Mặc Thiên.

Rồi vội vàng cúi đầu cúi cổ làm động tác mời:

“Đại… đại… đại ca, mời vào…”

Cố Thiếu Đình: “……”

Mặc Thiên: “……”

Hai anh em nghiêng đầu nhìn Cố Bắc Thừa —— thì ra đây là ‘dùng mặt để qua cửa’.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-412-ba-anh-em-tim-nguoi-trong-quan-bar.html.]

Ba anh em nhẹ nhàng tiến vào quán bar.

Cố Bắc Thừa nhìn nơi ngập tràn khói lửa này, mắng:

“Chả trách không tìm ra cái lão Lục Liễu kia, thì ra trốn trong cái chỗ loạn xạ này.”

Cố Thiếu Đình đảo mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt dần nghiêm túc:

“Người trong đây sao nhìn ai cũng như phê thuốc thế?”

Không trách anh đa nghi.

Vài người điên cuồng trong sàn nhảy kia, trông không giống say rượu, mà là phê hàng thật sự.

Là người làm ngành cảnh sát, anh có đủ năng lực để nhận định.

Không ngờ lần điều tra này, lại có thu hoạch ngoài dự tính.

Anh ghé tai hai đứa em thì thầm:

“Lão Tứ, Tiểu Thất, hai đứa vào trước tìm đi, anh gọi điện cái.”

Nói xong, anh tránh sang một bên.

Mặc Thiên hoàn toàn không để ý đến lời bọn họ.

Cô chăm chú nhìn bát quái bàn trong tay, đi thẳng vào bên trong.

Bộ dạng cô chẳng ăn nhập gì với đám nam nữ ăn chơi uốn éo trong bar.

Mặc Thiên gầy nhỏ, như con cá nhỏ len lỏi qua đám đông dẫn đường.

Cố Bắc Thừa vất vả lắm mới chen qua được, vội túm cô lại:

“Nhóc con, em đánh không lại Lục Liễu, sao còn hăng thế?

Nói cho anh vị trí, để anh gặp lão ta, em chờ ở ngoài.”

Mặc Thiên nghe vậy, ngạc nhiên quay đầu:

“Anh đánh thắng được Lục Liễu hả?”

“Không thử thì sao biết?”

Mặc Thiên: “……”

Cô lắc đầu đầy chê bai:

“Thế thì khỏi đi. Anh mà bị bắt, lại phiền em đi cứu.”

Cố Bắc Thừa: “???”

Lời này nghe kiểu gì cũng thấy bị xem thường.

Anh đang định cãi lại, còn chưa kịp mở miệng, thì thấy con bé đã như con lươn trơn tuột, lẩn mất tiêu.

Anh vội vàng đuổi theo.

May mà Mặc Thiên đi tới một khu vực làm việc yên tĩnh hơn, dừng lại.

Trước mặt cô là một cánh cửa nhỏ,

Trên dán bảng thông báo với tám chữ vàng nổi bật:

【Khu vực làm việc, người lạ miễn vào】

Cố Bắc Thừa vừa thấy, liền xắn tay áo,

Lục trong túi ra một cái kẹp giấy:

“Thiên Thiên, lùi lại, để anh!”

Kỹ năng này là học từ Cố Thiếu Đình, mở khoá cực đỉnh, đúng là truyền nhân chân chính.

Cố Bắc Thừa chen Mặc Thiên ra, duỗi thẳng cái kẹp, định đút vào ổ khoá…

Nhưng chưa kịp mở ——

Thì thấy Mặc Thiên “vút” một cái, lướt xuyên qua cánh cửa!!!

XUYÊN —— QUA —— LUÔN ——!!!

Cố Bắc Thừa: “???!??!!!”

Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì?

Anh đứng đơ tại chỗ, ngay sau đó, nghe tiếng Mặc Thiên vọng từ bên kia cánh cửa:

“Chỉ còn một lá bùa thôi, anh tự lo nha.”

Cố Bắc Thừa: “……”

Đây là hiện tượng siêu nhiên à?

Mặc dù nghe nói Mặc Thiên rất lợi hại, anh vẫn không ngờ là lợi hại đến mức mất cả lý trí luôn rồi…

Cố Bắc Thừa lắc lắc đầu, cảm giác như hệ tư duy của bản thân sắp phải đập đi xây lại…

Mặc Thiên lướt qua cánh cửa, leo cầu thang lên trên.

Không ngờ đến tầng hai, bát quái bàn lại xoay hướng.

Cô liền ngoặt trái ngoặt phải loằng ngoằng, cuối cùng lại đến một cầu thang khác.

Rõ ràng đây không còn là cùng một tòa nhà với quán bar ban đầu nữa…

Mặc Thiên đứng đợi tại bậc cầu thang một lúc, Cố Bắc Thừa mới đuổi kịp.

Hai anh em tụ họp lại, tiếp tục theo chỉ dẫn của bát quái bàn.

Tầng một, tầng hai, tầng ba…

Cứ thế, Mặc Thiên leo lên tận tầng tám.

Cuối cùng, bát quái bàn dừng lại, chỉ vào một cánh cửa.

Cửa của một căn phòng…

Loading...