Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 413: Mặc Thiên: Lão Tứ, em từng thấy anh lõa lồ đấy!
Cập nhật lúc: 2025-04-21 11:28:23
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc Thiên khoanh tay đứng trước cửa.
Lần đầu tiên trước khi ra tay mà cô lại cân nhắc đắn đo.
Không phải vì cô trưởng thành hơn…
Mà là vì — cô đánh không lại!
Cô quay sang nhìn Cố Bắc Thừa.
Cố Bắc Thừa cũng liếc mắt nhìn cô.
Không biết sao mà cả hai người lại thần giao cách cảm, cùng lúc nghiêng đầu dán tai vào cửa —
Nghe trộm, cũng không phải chuyện gì quá mất mặt đâu nhỉ…
Chưa đầy nửa phút.
Mặt Cố Bắc Thừa — mặt thần giữ cửa nghiêm túc đó — đỏ bừng đến tận tai.
Anh vội vàng kéo Mặc Thiên ra, hạ giọng, “Chờ ở đây đi, để anh—”
“Suỵt, đừng làm loạn. Không thì em dán cho anh cái bùa trói luôn bây giờ.”
Mặc Thiên gạt tay anh ra, tỏ vẻ chán ghét, làm động tác im lặng.
Cố Bắc Thừa: “…”
Tổ tông ơi…
Trong kia đang diễn cảnh xuân cung đồ sống đấy!
Mẹ mà biết anh đưa Mặc Thiên đến đây nghe mấy cái này, chắc đập nát đầu anh luôn!
Anh lại định kéo cô ra, “Thiên Thiên, lui ra, để anh nghe thay—”
Mặc Thiên nhíu mày đến độ giống luôn Shin Cậu Bé Bút Chì.
“Chờ đến lúc hắn cao trào anh mới nói thì muộn rồi.”
“!!!”
Tổ! Tông! Nhỏ!
Em đang nói cái quái gì vậy!!!
Cố Bắc Thừa suýt nữa ói ra máu.
Lớn thế này rồi mà chưa từng hoảng loạn đến vậy…
Hai anh em giằng co trước cửa.
May mà… Lục Liễu nhanh thật.
Mới năm phút — âm thanh bên trong càng lúc càng lộ liễu, càng lúc càng dồn dập.
Mặc Thiên chờ đúng lúc này!
Nghe được động tĩnh, cô ngẩng đầu ra hiệu cho Cố Bắc Thừa: “Đạp cửa!”
Lục Liễu “A” một tiếng thảm thiết.
Người đang đè lên phụ nữ, đầu óc trống rỗng.
Ngay cả khi bị sốc vẫn còn mơ mơ màng màng thì —
Một tờ bùa màu vàng rơi xuống trước mặt, chắn luôn tầm nhìn.
Mấy giây sau, bùa tan biến.
Hắn lập tức tỉnh táo lại
“Hỏng rồi! Con nhóc c.h.ế.t tiệt tới rồi!!”
Lục Liễu lật đật như quả bóng, lăn đùng từ trên người đàn bà xuống.
Người phụ nữ hơn bốn mươi, vẫn còn mặn mà, cũng giật mình ngồi dậy, “Sao thế?! Sao thế?!”
Hai người giành nhau cái chăn, tay chân loạn xạ, lúng túng cực kỳ.
Mặc Thiên bước vào.
Hai tay chống hông, bước từng bước oai phong như núi thần đi tuần, khí thế không ai bì được.
Người phụ nữ thấy Mặc Thiên thì hét toáng lên:
“Aaa! Các người làm gì vậy! Mau ra ngoài! Không tôi báo cảnh sát đấy!!”
Chưa dứt câu, Cố Bắc Thừa liếc mắt lạnh như băng tới:
“Không muốn c.h.ế.t thì câm miệng.”
Người phụ nữ: “…”
Ba giây sau: “Đừng g.i.ế.c tôi! Tôi câm rồi!!”
Chỉ cần nhìn mặt Cố Bắc Thừa là đủ biết không nên gây sự.
Bà ta ôm chăn lùi tận góc, quyết không dính vào mớ hỗn loạn này.
Lục Liễu trừng mắt, hung hãn nhìn Mặc Thiên:
“Con ranh, mày chán sống rồi hả?!”
Vừa nói vừa chộp lấy thanh kiếm gỗ đào ở đầu giường, lao tới vung kiếm về phía cô.
Vung lần một — không có gì.
Vung lần hai — không có phản ứng.
Vung lần ba — y chang.
Mặc Thiên chẳng thèm tránh, yên lặng nhìn hắn múa kiếm.
Lục Liễu cuối cùng cũng thấy không ổn.
Vừa tức vừa sợ:
“Con nhãi! Nhân lúc người ta yếu mà giở trò! Mày phong ấn linh lực tao lúc tao… yếu nhất! Có giỏi thì ra đấu một trận đường hoàng coi ai thắng ai thua!”
“Không dám, tôi đánh không lại. Nhưng bây giờ là tôi bắt được ông rồi.”
Mặc Thiên đáp thẳng như cắt, chả buồn để ý hắn có phát điên hay không.
Lục Liễu tức đến bốc khói, nghiến răng ken két:
“Con nhãi! Mày tìm tao làm gì? Gần đây tao đâu có đụng gì nhà mày! Đừng đến đây trút giận vô cớ!”
Mặc Thiên hừ lạnh:
“Ông làm chuyện xấu còn ít chắc? Hôm nay tôi tới là để thay Mặc Mặc báo thù, đưa ông vào tù!”
“Hả? Ai là Mặc Mặc?” Lục Liễu mù tịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-413-mac-thien-lao-tu-em-tung-thay-anh-loa-lo-day.html.]
“Con của Ngọc Trúc, không phải ông bắt đi à?”
“Ngọc Trúc làm gì có con?!!” Lục Liễu trợn mắt như thấy ma.
Mặc Thiên cũng bắt đầu thấy kỳ lạ.
Không biết hắn thật sự mất trí, hay đang diễn sâu.
Cô tiếp tục hỏi:
“Năm đó, ông có ép một người phụ nữ nhảy xuống biển không?”
“Ai?! Phụ nữ nào?!”
Lục Liễu phát điên rồi.
Hắn nhìn chằm chằm hai anh em nhà họ Cố, tức tối gào:
“Mặc Mặc cái gì? Con cái gì? Phụ nữ gì? Các người đang nói cái quái gì vậy? Đầu có vấn đề à?!”
Hắn vừa chửi vừa cố vận khí —
Vẫn không phát ra được tí linh lực nào.
Tức đến mức giật lấy cái chăn của người phụ nữ kia, định bỏ trốn.
Nhưng Cố Bắc Thừa nhanh hơn.
Trong nháy mắt lao tới, đá Lục Liễu ngã sấp.
Một chân giẫm lên mặt hắn, lạnh giọng:
“Làm chuyện xấu đầy đầu, còn dám nói không biết gì?”
“Tôi thật sự không biết!”
“Nói nhảm! Không biết sao lại trốn?”
Cố Bắc Thừa đá thẳng vào bụng Lục Liễu, không hề nương tay.
Lục Liễu đau đến rú lên:
“Tôi… tôi trốn… là vì—”
Hắn nói cả nửa ngày không ra lý do, cuối cùng tức quá hét:
“Tôi báo cảnh sát! Tôi kiện các người!!”
Hắn vừa hét lên —
Thì đúng là trời gọi thì trời đến.
Cảnh sát thật sự tới rồi!
Vịt Bay Lạc Bầy
Thì ra là Cố Thiếu Đình đã sớm gọi cảnh sát đến kiểm tra bất ngờ.
Quán bar này đúng là ngông cuồng ngay dưới mí mắt thiên tử.
Trong tòa cao ốc thương mại sau hành lang bar, tụ tập đánh bạc, mại dâm, ma túy — thứ gì cấm là có mặt đủ.
Giờ phút này, hành lang la hét như quỷ khóc thần sầu.
Say rượu, phê thuốc, lả người — từng đám bị bắt quả tang.
Hôm nay cảnh sát như trúng số, bắt người còn nhiều hơn sắm Tết!
Lục Liễu lúc này bị đánh đến mặt mũi sưng vù.
Hắn đứng lên, mặt nhăn như mướp đắng, vẫn cố giữ cái chăn che chỗ hiểm,
“Thú vật! Cầm thú! Lũ khốn! Mấy người ức h.i.ế.p người già!”
Hắn ấm ức tố cáo anh em nhà họ Cố.
Mặc Thiên chẳng thèm nghe, giật luôn cái chăn.
Lục Liễu lập tức biến thành gà luộc trắng phau.
Cô túm lấy sợi dây buộc rèm giường, trói tay hắn lại:
“Đồ cặn bã, để tôi cho ông bẽ mặt đến tận xương.”
Lục Liễu: “!!!”
Hắn trố mắt nhìn Mặc Thiên, “Lưu manh! Con nhỏ lưu manh!!”
Mặc Thiên mặc kệ, kéo dây, dắt Lục Liễu ra ngoài như kéo chó.
Cố Bắc Thừa ngơ ngác nhìn cảnh này —
Mãi mới hoàn hồn lại, vội lao ra bịt mắt Mặc Thiên:
“Để hắn mặc đồ đã!”
Mặc Thiên bị che mất tầm nhìn, bực bội gạt tay anh ra,
“Anh bị gì thế, em có phải chưa thấy đâu.”
“Em… em thấy gì cơ?!”
Cố Bắc Thừa gần như phát điên vì cái miệng này của cô em!
Mặc Thiên thì thản nhiên cực kỳ, còn nghiêm túc trả lời:
“Thấy mèo nè, chó nè, hổ nè, à còn có của anh nữa.”
“!!!”
Cố Bắc Thừa nghi ngờ lỗ tai mình bị hỏng.
Anh lắc đầu dữ dội, cố giữ lý trí,
“Em… em thấy của ai cơ?”
“Của anh chứ ai.” Mặc Thiên mặt không đổi sắc, nói như thể đang nói “xin chào”.
Cô thì bình tĩnh như nước.
Còn tim anh trai thì nổi sóng cuồn cuộn!
Cố Bắc Thừa cau mày, cẩn thận hỏi, sợ nghe được đáp án “mất đời”:
“Em… em thấy lúc nào, cái gì?”
“Lúc nhỏ, mẹ cho em xem mấy tấm anh với lão Tam lõa lồ.”
Cố Bắc Thừa: “……”
Một ngụm khí nghẹn trong ngực, lên không nổi mà xuống cũng không xong…
Anh lau mồ hôi lạnh trên trán.
Cái vết đen trong lịch sử này, tối nay phải lẻn về nhà lấy cho bằng được từ tay mẹ mới được!!!