Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 414: Mặc Mặc dắt người về nhà
Cập nhật lúc: 2025-04-21 11:42:34
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai anh em áp giải Lục Liễu xuống lầu.
Tay ông ta bị trói, cả người trần như nhộng, đến mức “quần áo mới của hoàng đế” cũng không trong suốt bằng.
Trong quán bar, đám nam nữ đã ngà ngà say đều quay đầu nhìn về phía bên này.
Ai nấy đều lắp bắp mà hóng chuyện.
“Ây dô, lão, lão già kia kìa, khỏa thân kìa! Nhỏ vậy mà, mà cũng tự tin quá trời!”
“Trẻ thì còn tạm nhìn được, chứ lão già này, đúng là muốn mù mắt người ta!”
“Điện thoại đâu, mau quay lại đi! Dạo này chim chóc gì cũng—chạy đầy đường luôn!”
Lục Liễu sắp khóc rồi!!!!
Ông ta đã gần sáu mươi, làm gì từng mất mặt đến mức này!
Khuôn mặt chảy dài, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Trong lòng, ông ta đã vẽ cả vạn con d.a.o đ.â.m về phía Mặc Thiên.
Con nhãi c.h.ế.t tiệt, đợi pháp thuật của tao phục hồi, xem tao có lột sạch đồ mày, chụp ảnh khỏa thân, rồi tung lên mạng cho thiên hạ cười nhạo không!
Còn phải bắt mày vào tận trong núi, gả cho thằng ngốc, cho ông già, cho kẻ biến thái, để tụi nó đánh mày mỗi ngày cả trăm lần!!!
Bán cũng không thèm hét giá cao, chỉ bán có hai trăm năm mươi tệ thôi!
Con nhỏ đáng giá chừng đó là hết mức rồi!
Lục Liễu hận không thể róc xương Mặc Thiên, trong đầu đã bày ra cả trăm cách trả thù!
Nhưng vẫn chẳng thể nguôi ngoai được nỗi căm hận lúc này.
Đôi mắt già nua của ông ta rưng rưng.
Trông chẳng khác gì cô dâu nhỏ bị ức hiếp.
Bị bao người vây xem, cúi đầu ủ rũ mà bước ra ngoài.
May sao, thế gian này vẫn còn người tốt!
Cuối cùng cũng có một cảnh sát trẻ nhìn không nổi nữa.
Anh ta cầm một chiếc quần xà lỏn cũ, chẳng biết của ai, ném cho Lục Liễu, “Mặc vào đi! Đừng có ảnh hưởng đến cảnh quan đô thị, làm mất mặt thủ đô!”
Lục Liễu nhận lấy, cảm động đến suýt bật khóc.
Cuối cùng cũng có mảnh vải che thân rồi.
Chẳng màng sạch bẩn, ông ta lập tức mặc vào.
Lục Liễu bị áp giải ra ngoài.
Vừa bước khỏi cửa, mắt ông ta đã liếc ngó khắp nơi.
Cuối cùng trước khi lên xe, ông ta thấy cô gái đứng ở góc phố.
Lén ra hiệu tay đặc biệt cho cô gái ấy.
Chắc chắn cô đã thấy.
Ông ta mới yên tâm lên xe.
Mà người ở góc phố ấy, đợi cảnh sát rời đi, cũng lập tức biến mất vào màn đêm…
Sau khi Mặc Mặc về nhà, thời gian trôi qua rất nhanh.
Tựa như chớp mắt, đã nửa tháng.
Trước đây Cố Bắc Thừa chỉ lạnh lùng ngoài mặt, gần đây thì ngay cả ở nhà, anh cũng mang cái vẻ mặt như thể ai thiếu nợ anh cả triệu vậy.
Vừa bước vào nhà, Tô Như Lan đã quát, “Thằng Tư, ai thiếu nợ con mà mặt đen thui thế hả!”
Cố Bắc Thừa lạnh nhạt đáp, “Mẹ, là mẹ thiếu.”
Tô Như Lan, “???”
Bà ngơ ngác nhìn con trai, giơ tay sờ trán anh, “Không sốt mà? Sao lại nói nhảm rồi! Có nợ cũng là con nợ mẹ, sao mẹ nợ con được!”
Nghe vậy, Cố Bắc Thừa gạt tay mẹ ra, kéo bà ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu tính sổ.
“Mẹ, con rõ ràng ba ngày là có thể vào phòng. Kết quả là mẹ bênh Mặc Mặc, giờ nửa tháng rồi mà con còn chưa vào được. Không phải mẹ nợ con thì là gì?”
Cố Bắc Thừa dùng khuôn mặt như thần giữ cửa, nói ra lời chẳng ra thể thống gì.
Tô Như Lan, “…”
Bà há miệng rồi lại ngậm vào, mở rồi lại khép.
Hồi lâu mới thốt ra được ba chữ, “Đồ thần kinh!”
Bà chẳng buồn đôi co với cái thằng nhóc mất nết này nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-414-mac-mac-dat-nguoi-ve-nha.html.]
Đứng dậy bước vào bếp, còn không quên chỉ tay cảnh cáo,
“Lát nữa Mặc Mặc với Tuyết Nhi về, con mà còn nói linh tinh, coi mẹ có đập con không!”
Cố Bắc Thừa, “…”
Lần này thì anh im ru.
Biết điều là phúc.
Chọc giận mẹ, cùng lắm là bị mắng vài câu.
Chọc giận vợ, là bị mẹ xóa tên khỏi gia phả luôn đó…
Tối đến, Vũ Tuyết tới trước.
Tô Như Lan kéo cô lại nói chuyện.
Hai mẹ con trò chuyện rôm rả.
Nhưng đến bảy giờ, đầu bếp đã chuẩn bị xong bữa, mà Mặc Mặc vẫn chưa về.
Tô Như Lan bắt đầu sốt ruột.
“Thằng Tư, Mặc Mặc nói đi đâu mà giờ còn chưa về, không xảy ra chuyện gì chứ!”
Nghe vậy, Cố Bắc Thừa quay lại.
Anh giơ điện thoại ra trước mặt mẹ, “Con mới gọi, không ai nghe máy. Để con ra ngoài tìm.”
Từ sau khi Lục Liễu bị bắt, Mặc Mặc mới dám bước ra khỏi nhà.
Ban đầu chỉ quanh quẩn gần nhà, mấy ngày nay thì bắt đầu chạy khắp nơi.
Cố Bắc Thừa vốn muốn theo, nhưng bị Mặc Mặc kiên quyết từ chối!
Lý do từ chối: “Anh trông dễ dọa người lắm, để em tự đi thì hơn.”
Khoảnh khắc đó, anh nghe thấy cả tiếng trái tim mình vỡ vụn…
Chuyện cũ không nên nhắc lại.
Giờ phải đi tìm người cái đã!
Cố Bắc Thừa lấy áo vest trên giá.
Vừa ra tới cửa, thì…
Mặc Mặc về rồi!
Mặc Mặc dắt Tiểu Kim Tử vào nhà.
Ngay lập tức nhận được cả đống ánh nhìn.
“Mặc Mặc, sao con về trễ vậy! Bắc Thừa định ra ngoài tìm con rồi đó! Mau, về là tốt rồi, Tuyết Nhi cũng đợi con nãy giờ, rửa tay rồi ăn cơm thôi!”
Tô Như Lan bước đến kéo Mặc Mặc định dẫn vào nhà.
Lúc này bà mới chú ý thấy sau lưng cô còn có một cô bé.
“Ôi, Mặc Mặc, đây là ai thế con?”
Cô bé chừng mười bảy mười tám, mặt mũi lem luốc, mặc váy hồng mà bụi bặm đến mức gần như không nhìn ra màu gốc.
Vừa thấy người lạ, cô bé cười ngô nghê không ngừng, còn phát ra tiếng “hê hê hê”, không chào hỏi, không nói năng, chỉ cười mãi không thôi.
Mọi người đều nhận ra, cô bé này có vấn đề.
Mặc Mặc thoáng lộ vẻ khó xử.
Cô mím môi, hồi lâu mới do dự lên tiếng.
“Mẹ, cô bé này tên là Kiều Nguyệt, hai năm nay vẫn luôn chăm sóc Tiểu Kim Tử. Có lẽ vì con mang Tiểu Kim Tử đi, Lục Liễu giận cô ấy không trông kỹ, nên đã đuổi cô ấy ra ngoài. Hôm nay con tình cờ gặp, thấy cô ấy đang nhặt đồ ăn trong đống rác, nên con dẫn cô ấy về.”
Mặc Mặc nói vô cùng dè dặt.
Từng câu chữ đều mang theo sự e dè của người ở nhờ.
Nói xong, cô mới thiếu tự tin nhìn Tô Như Lan hỏi nhỏ, “Mẹ, có được không ạ?”
“Con nói gì vậy!”
Vịt Bay Lạc Bầy
Tô Như Lan lập tức không vui.
Chống nạnh nói, “Mặc Mặc, đây là nhà con, con nói được là được, sao lại phải hỏi mẹ! Được chứ, sao lại không được, Mặc Mặc con nói được là được!”
Nghe vậy, khóe mắt Mặc Mặc cong cong, nở nụ cười, “Cảm ơn mẹ.”
Cô giao Tiểu Kim Tử cho Cố Bắc Thừa,
Rồi mới yên tâm dẫn Kiều Nguyệt lên lầu.
Về tới phòng, Mặc Mặc mới tiến sát đến bên Kiều Nguyệt.
Ghé sát tai thì thầm vài câu…