Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 417: Tiểu Kim Tử thích Kiều Hạc

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:05:58
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Hạc đến đón Mặc Thiên từ sáng sớm.

Lý do là vì dạo gần đây bọn họ đang bận rộn tìm thuốc.

Nhưng nói thật, gọi là “tìm thuốc” thì nghe cho sang, chứ thực chất là Mặc tiểu tiên đang tận hưởng kỳ nghỉ dưỡng du lịch thì đúng hơn.

Trên đường “tìm thuốc”, cô cứ thong dong đi dạo, tham quan đây đó, ăn uống đủ kiểu, dù rõ ràng có thể chọn phương tiện nhanh hơn, nhưng không—Mặc tiểu tiên kiên quyết chọn kiểu rùa bò, tiện thể ngắm hết mọi cảnh đẹp ven đường.

Kiều Hạc thì chiều cô vô điều kiện.

Không hối thúc, không gấp gáp, lại còn bao trọn gói từ tiền nong đến bày trò pha trò, tung hô cô lên tận mây xanh.

Mặc Thiên chơi vui hết biết.

Ngày nào cũng hào hứng đi.

Và kết quả là—Kiều Hạc bị cả nhà họ Cố nhìn như kẻ tội đồ.

Trong mắt họ, Mặc Thiên ngày đêm lặn lội, ăn không ngon ngủ không yên, vì Kiều Hạc mà lao tâm khổ tứ, vất vả đủ đường, tình sâu nghĩa nặng cỡ nào cơ chứ…

Thế nên cả nhà họ Cố nhìn Kiều Hạc mà chẳng ai thèm liếc đến lần hai.

Nhưng Kiều Hạc thì chẳng quan tâm.

Mấy chuyện nội bộ lục đục không bao giờ ảnh hưởng được đến anh.

Thường thì giờ này Mặc Thiên đã ra rồi.

Nhưng hôm nay hình như trễ hơn mọi khi.

Diệp Phi đứng trước cổng nhà họ Cố, hơi bất ngờ:

“Ủa, hôm nay sao Mặc đại tiên không vội thế? Ăn no uống đủ chơi chán rồi nên không còn chỗ nào hút được hồn đại tiên nữa hả?”

Câu nói nghe không giấu được chút mỉa mai nhẹ.

Dù gì cũng gần một tháng rồi.

Mọi ngóc ngách quanh đây, Mặc tiểu thư gần như đã đi sạch.

Chỉ riêng chuyện tìm thuốc—là thứ cô nàng không vội nhất!

Diệp Phi không dám nói ra miệng, nhưng trong lòng càng nghĩ càng bức bối.

Còn Kiều Hạc ở ghế sau thì vẫn điềm nhiên như không, không có chút lo lắng nào.

Nghe Diệp Phi nói xong, anh thản nhiên đáp:

“Chơi chán rồi thì đi xa hơn chút nữa.”

Diệp Phi: “…”

Anh quay đầu lại, nhìn Kiều Hạc đầy kinh ngạc.

Phát hiện ra người ta còn nói thật!

Mấy ngày nay, Diệp Phi gần như dán mắt vào lịch, đếm từng ngày còn lại trước khi viên thuốc gia hạn mạng sống phát huy tác dụng.

Trong khi anh đang căng thẳng như dây đàn, thì cậu chủ nhà anh lại như người chẳng dính dáng gì, còn bày đặt “dắt trẻ con đi chơi”…

Đúng là “vua thì không vội, thái giám sắp phát điên”.

Diệp Phi càng nghĩ càng thấy tủi thân, cuối cùng hít mũi, lầm bầm:

“Cậu cứ chiều cô ấy đi!”

Mặt thì cau có, nhưng giọng lại mềm nhũn như đang làm nũng.

Kiều Hạc bật cười nhẹ:

“Cậu vẫn chưa hiểu Mặc Thiên. Cô ấy không vội tìm thuốc, tức là chưa đến lúc thích hợp thôi.”

Diệp Phi: “…”

Thật đúng là dân có học, lý do đưa ra nghe cao siêu quá trời…

Vịt Bay Lạc Bầy

Anh bĩu môi, không nói gì nữa.

Dù nói cũng chẳng ích gì.

Não Kiều Hạc giờ bị tình yêu chiếm trọn rồi.

Quả thật, cổ nhân nói không sai—yêu vào là ngu.

Đúng đến từng chữ!

Gần chín giờ, Mặc Thiên mới chịu ra.

Mà lần này không đi một mình—đi cùng là Mặc Mặc, Tiểu Kim Tử và một cô gái trẻ lạ mặt.

Kiều Hạc vừa thấy liền chủ động xuống xe, ngồi sang ghế phụ lái.

May là xe dạo này toàn loại bảy chỗ, tiện cho Mặc Thiên mua sắm, chất đồ, đi đông người cũng không thành vấn đề.

Mặc Thiên và mọi người lên xe.

Kiều Hạc gật đầu chào Mặc Mặc một cái.

Còn cô gái lạ mặt kia—anh không thèm nhìn lấy một cái, hoàn toàn không quan tâm cô là ai.

Kiều Hạc chỉ nhìn Mặc Thiên, cười hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-417-tieu-kim-tu-thich-kieu-hac.html.]

“Mặc Thiên đại sư, hôm nay định đi đâu đây?”

“Hôm nay thích hợp đến Tổ Điều Tra Đặc Biệt.”

Mặc Thiên phối hợp nói theo.

Hai người họ như có sóng riêng, hoàn toàn không cùng tầng số với người ngoài.

Kiều Hạc đang định quay lại dặn Diệp Phi.

Không ngờ, Tiểu Kim Tử ngồi ghế sau lại bất ngờ chìa tay về phía anh:

“Bế! Bế!”

Kiều Hạc: “???”

Anh quay đầu nhìn cậu bé mà mặt không cảm xúc.

Hoàn toàn không có ý định đưa tay đón lấy.

Nhưng người vô tình, trẻ con có tình.

Tiểu Kim Tử chìa cánh tay mũm mĩm ngắn ngủn ra đến sắp dài thêm:

“Bế! Bế! Bế!”

Tuy đã tới tuổi biết nói, nhưng Tiểu Kim Tử rất kiệm lời.

Người nhà họ Cố còn chẳng nghe cậu nhóc nói được mấy câu.

Thế mà giờ lại liên tục giơ tay, miệng líu lo gọi.

Mặc Thiên liếc mắt sang, phồng má khoanh tay, cả người toát lên vẻ khó chịu:

“Kiều Hạc, Tiểu Kim Tử nói anh có tiền đấy.”

Diệp Phi nghe xong quay lại, kinh ngạc:

“Nhỏ thế mà biết người giàu là ai rồi hả!”

Ai ngờ Tiểu Kim Tử vừa nhìn thấy mặt Diệp Phi, liền khóc òa:

“Oa…”

Tiếng khóc chói tai làm Mặc Thiên nhức hết cả đầu.

Cô ngồi phía sau, chọc chọc vai Kiều Hạc:

“Đổi chỗ đi, anh bế nhóc ấy đi.”

Kiều Hạc: “…” Tôi không biết bế trẻ con mà…

Tuy nghĩ vậy, nhưng chân đã xuống xe từ lúc nào.

Kiều Hạc ngồi vào chỗ Mặc Thiên, mặt lạnh tanh đón lấy đứa bé.

Niềm vui của Tiểu Kim Tử khi được bế rõ rành rành.

Hết xoa mặt Kiều Hạc, rồi lại nhún nhảy trên đùi anh, lúc thì ôm cổ rúc đầu vào.

Có lẽ trong đời, Kiều Hạc chưa từng có cái mặt “chịu trận” thế này bao giờ…

Anh ngẩng đầu nhìn lên.

Thấy Diệp Phi vẫn quay đầu nhìn anh đầy hứng thú.

Kiều Hạc lạnh lùng liếc qua:

“Diệp Phi, lái xe.”

“Dạ! Đi ngay!”

Diệp Phi lập tức quay đầu lại.

Dù nhìn cậu chủ bị đứa nhóc hành cũng khá vui… nhưng so với tiền lương, thì thôi, khỏi nhìn cũng được…

Mặc Thiên không rõ Kiều Nguyệt bị trúng thứ tà gì.

Cô không thể cứ dẫn Kiều Nguyệt theo hoài được, nên phải nghĩ cách giúp cô ấy giải trừ.

Vì vậy mới tới Tổ Điều Tra Đặc Biệt, tìm người hỗ trợ.

Ai ngờ—

Vừa bước chân vào.

Tiểu Kim Tử đã khóc toáng lên.

La Dương hoảng hồn, vội vàng ra dỗ:

“Ủa cưng sao vậy? Ở đây vui mà, hai anh trai của con mê chỗ này lắm đó, mỗi ngày đều có ma mới cơ mà!”

Đúng là như thế thật, niềm vui của An An và Ngôn Ngôn chính là bắt ma.

Nhưng tiếc là, chỉ có hai đứa đó thích thôi.

Tiểu Kim Tử thì không.

Không những không dỗ được, mà nhóc còn khóc to hơn, như thể bị ai bắt nạt.

Căn nhà cũ kỹ của Tổ Điều Tra Đặc Biệt…

Bị tiếng khóc làm cho rung lắc, như sắp sập đến nơi…

Loading...