Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 418: Cuộc hội ngộ mẹ chồng nàng dâu
Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:06:01
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Động tĩnh bên Tổ Điều Tra Đặc Biệt quá lớn, đến mức ngay cả Vu Tôn đang bị giam cũng bị dọa cho hết hồn mà chạy ra.
Lão là người có đặc quyền, bình thường cửa phòng giam không khóa, muốn ra vào thì ra, chỉ cần không bước ra khỏi khu Tổ Điều Tra Đặc Biệt là được.
“Gì vậy? Động đất hả?! Dọa c.h.ế.t lão già này rồi!”
Vu Tôn vừa cuống cuồng chạy ra, ánh mắt bất chợt dừng lại nơi đám đông, thấy một bóng người quen thuộc thì lập tức sững lại mấy giây, rồi lập tức dời mắt đi, miệng không quên càm ràm:
“Dọa c.h.ế.t ông rồi! Cái con nhóc kia lại đến nữa hả? Cô mà xuất hiện là không có chuyện gì tốt đẹp!”
Chưa kịp dứt lời thì một tiếng khóc long trời lở đất lại vang lên lần nữa.
“A-uuu—!!”
Khóc đến mức như tiếng sói tru ban đêm.
Mọi người đều đồng loạt bịt tai lại, ánh mắt đổ dồn về phía thủ phạm gây ồn – cậu bé Tiểu Kim Tử.
Chỉ có Mặc Thiên là nhìn chằm chằm vào Kiều Hạc, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Kiều Hạc bị nhìn đúng ba giây thì đành nhận mệnh, lại cúi người bế Tiểu Kim Tử lên đưa ra ngoài hành lang.
Vừa ra khỏi phòng—y như rằng, khóc ngừng luôn.
Diệp Phi kinh hoàng, mắt dõi theo bóng lưng Kiều Hạv suốt quãng đường ra khỏi cổng lớn Tổ Điều Tra Đặc Biệt, rồi trịnh trọng giơ ngón cái lên:
“Thiếu gia, quả nhiên được dạy dỗ nghiêm khắc!”
Một ánh mắt của thiếu phu nhân thôi cũng đủ thay ngàn lời!
Kiều Hạc đi rồi, cả văn phòng lập tức yên ắng trở lại.
Mặc Thiên xoa xoa tai, quay sang nhìn La Dương và mọi người.
Lúc này cô bất ngờ nở nụ cười tinh quái:
“Thằng nhóc này cứ gặp người nghèo là khóc. Gặp nghèo ít thì khóc ít, gặp nghèo nhiều thì khóc to. Càng nghèo càng khóc. Vậy nói vậy chắc các anh hiểu rồi nhỉ?”
Tổ Điều Tra Đặc Biệt, cả người lẫn quỷ, “…”
Không muốn hiểu chút nào!
Tổn thương thì ít.
Sỉ nhục thì… đủ để lĩnh án tử rồi đấy!!!
Nhưng thôi, ai trong tổ cũng hiểu bản thân mình là ai, rất nhanh đã chấp nhận “thân phận nghèo kiết xác”.
Chỉ có Vu Tôn là không chịu.
Lão vuốt râu, bắt đầu ba hoa:
“Ngày xưa ta cũng từng là đại gia tài sản mấy chục tỷ, biệt thự, siêu xe, cổ phần công ty, danh tiếng vang xa. Ai gặp ta cũng phải—”
“Lừa mà có giữ được đâu.”
Mặc Thiên thẳng tay cắt ngang.
Vu Tôn: “…”
Suýt chút nữa nghẹn đến nội thương.
Lão tái mặt, rồi đỏ bừng, vừa thở dốc vừa chống nạnh mắng:
“Con nhóc c.h.ế.t tiệt! Tất cả là do cô! Cô hại tôi thành cái thân nghèo rớt mồng tơi, giờ tôi có nổ tí thôi mà cũng bị cô vạch mặt. Mặt mũi tôi để đâu?!”
Nói rồi định quay người bỏ đi.
Nhưng chưa kịp đi thì lại bị Mặc Thiên ném cho một lá bùa—đứng hình tại chỗ!
“Thả ông ra mau!”
Vu Tôn uất ức muốn khóc. Đánh không lại, chạy không được, ngay cả cái mạng cũng bị người ta khống chế, hỏi ông về sau còn ngày nào yên ổn nữa không chứ!
Nhưng Mặc Thiên nào có quan tâm.
Cô bận kéo người tới xem bệnh cho Kiều Nguyệt:
“Mọi người xem giúp tôi, Kiều Nguyệt bị trúng loại tà khí gì, có cách nào giải không?”
La Dương quan sát một vòng quanh Kiều Nguyệt, bối rối nói:
“Da dẻ hồng hào, khí sắc tốt, tôi thấy chẳng giống trúng tà gì cả.”
“Cậu thì biết gì.”
Vu Tôn quay lưng về phía mọi người, vẫn không quên xỉa xói.
Mặc Thiên nghe xong, kéo luôn Kiều Nguyệt đến trước mặt lão:
“Vậy ông biết cô ấy bị trúng gì à?”
“Biết cái đầu cô!”
Vu Tôn trừng mắt, “Không biết.”
“Gì mà không biết cái gì cũng không biết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-418-cuoc-hoi-ngo-me-chong-nang-dau.html.]
“Ta, ta… Ta biết!”
Vu Tôn bị ép đến cà lăm.
Nghe vậy, Mặc Thiên liền đẩy Kiều Nguyệt sát vào mặt ông:
“Vậy ông trị đi. Trị không được thì cứ đứng thế này luôn.”
“Cô—! Con nhỏ c.h.ế.t tiệt! Đây là Âm Phong Sát, chỉ người hạ sát mới có thể giải. Ngoài hắn ra, ai cũng bó tay! Mau thả ta ra!”
“Âm Phong Sát?”
“Đúng. Một loại tà thuật điều khiển người khác. Nếu mười ngày không được người thi triển tiếp tục duy trì mạng sống, đến ngày thứ mười một sẽ chết. Ai làm, người đó phải giải.”
Vịt Bay Lạc Bầy
Nói xong câu đó, không khí trong tổ lặng hẳn đi.
Ai cũng cảm thấy hơi nặng nề.
Kiều Nguyệt chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, nhìn có vẻ khoẻ mạnh bình thường, nhưng có khi chỉ còn sống được chưa đầy mười ngày nữa.
Suốt chặng đường không lên tiếng, giờ đây Mặc Mặc bất ngờ đứng ra.
Cô bước tới trước mặt Vu Tôn, nắm c.h.ặ.t t.a.y ông, lo lắng hỏi:
“Vậy… có cách nào kéo dài thêm thời gian không?”
Vu Tôn không đáp.
Nhưng ông cảm nhận được rõ ràng—cô gái này vẽ một ký hiệu quen thuộc lên tay áo ông!
Là một bùa chú, ông biết rất rõ!
Lưng ông đang che tầm mắt mọi người, hoàn toàn không ai thấy được.
Vu Tôn ngẩn người nhìn Mặc Mặc, chỉ thấy cô nhép miệng bốn chữ:
“Tôi cứu được ông.”
Vu Tôn lập tức sáng mắt.
Sau đó nhanh chóng phản ứng lại.
Ông khẽ ho một tiếng rồi nói:
“Cũng không phải là không có cách…”
Chưa kịp dứt lời, Mặc Mặc lập tức hỏi:
“Cách gì?”
Vu Tôn lạnh lùng hừ một tiếng:
“Bảo con nhóc kia đến cầu xin ta.”
Mặc Thiên nghe xong, không do dự dù chỉ một giây, lập tức bước tới trước mặt ông.
Ngay trước mắt ông… lại móc ra thêm một lá bùa từ trong tay áo.
Chỉ một động tác thôi—
Vu Tôn xanh mặt.
Miệng lập tức hóa thành s.ú.n.g liên thanh:
“Được rồi được rồi! Bắt con bé đó mỗi ngày đến tìm ta, ta sẽ giúp nó khống chế tà khí! Nhưng nhất định phải là mỗi ngày, thiếu một ngày cũng không được!”
Hai ngày sau, Mặc Mặc gặp Vũ Tuyết như đã hẹn.
Cô ấy không đến một mình.
Vạn Kiều và Đồng Anh Tư cũng đi cùng.
Buổi tối hôm đó vốn là Vạn Kiều rủ mọi người đi ăn, nghe nói Vũ Tuyết muốn đến thăm Mặc Mặc thì hai người kia cũng nhập hội luôn.
Nhà đông người.
Người vui nhất chính là Tô Như Lan.
Bà cười đến nỗi không khép được miệng, vừa bận rộn chỉ đạo quản gia:
“Quản gia Trần, bảo bếp chuẩn bị thêm món nhé! Kiều Kiều thích hải sản, làm món tôm cuộn kim ti và cua hấp; gọi dì Trương nấu món sườn chua ngọt mà Đồng Đồng thích; còn Phán Nhi thì mê bò tơ xào tỏi; Mặc Mặc thích cá hấp ớt và gà tiêu xanh; Tuyết Nhi đang mang thai không ăn cay được, mấy món rau xào nhớ làm riêng không cay nha!”
Tô Như Lan nhớ rõ từng khẩu vị của các con dâu.
Phân công xong, bà còn chu đáo hỏi tiếp:
“Các con còn muốn ăn thêm gì nữa không?”
“Thế là đủ rồi ạ. Mẹ, mẹ đừng bận rộn nữa.”
Vạn Kiều khoác tay mẹ chồng, dắt bà vào phòng khách, như thể bà mới là khách quý vậy.
Tô Như Lan vừa vui vừa cảm động.
Bà mím môi, cố kìm nước mắt không rơi xuống:
“Kiều Kiều, con không biết đâu, lâu lắm rồi nhà mình mới đông vui thế này. Mẹ vui lắm!”