Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 114
Cập nhật lúc: 2024-11-22 19:47:47
Lượt xem: 21
Lưu Tử Đồng nắm c.h.ặ.t t.a.y mẫu thân.
Tưởng Nhược Nam liếc nhìn vẻ mặt bình thản của Hoàng hậu, cũng không nắm rõ được tâm ý của người, thầm nghĩ, Lưu phu nhân vì mình nên mới nói ra những lời đó, ngộ nhỡ Hoàng hậu trách tội Lưu phu nhân, thì dù thế nào nàng cũng sẽ đứng ra xin cho bà.
Còn phía bên kia, Từ Uyển Thanh nhìn Lưu phu nhân với ánh mắt của kẻ vui mừng khi thấy người khác gặp nạn, thầm nghĩ, dám lớn tiếng giáo huấn ta trong lễ sinh nhật của Hoàng hậu, phá hỏng không khí của bữa tiệc, đương nhiên Hoàng hậu sẽ không vui, rồi lại nghĩ, không biết Hoàng hậu có giáng tội Lưu phu nhân không, nếu có thì tốt, dù gì cô ta cũng sẽ được hả giận.
Thấy không ai lên tiếng, Từ Uyển Thanh đang định đứng lên xướng tên Lưu phu nhân, Lưu phu nhân lại đột nhiên đứng dậy, đi qua bàn tràn, tới giữa nội điện quỳ xuống: “Vừa rồi là thần phụ lỡ lời, đã mạo phạm Hoàng hậu, mong Hoàng hậu trách phạt!”
Mọi người đều nín thở chờ đợi, không biết Hoàng hậu sẽ xử phạt Lưu phu nhân thế nào. Trong lòng bọn họ ai cũng lo lắng cho Lưu phu nhân. Lưu phu nhân tính cách thẳng thắn, nhưng con người bà rất tốt.
Chỉ có Từ Uyển Thanh là thầm mong Hoàng hậu sẽ xử phạt Lưu phu nhân càng nặng càng tốt.
Trên ghế phượng, Hoàng hậu lẳng lặng nhìn Lưu phu nhân đang quỳ phía dưới, không nói lời nào, không khí trong nội điện càng lúc càng nặng nề.
Đúng vào lúc Tưởng Nhược Nam không nhịn được nữa định đứng dậy nói đỡ cho Lưu phu nhân, đột nhiên Hoàng hậu vỗ tay, cười, tiếng cười của người khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
“Những lời vừa rồi của Lưu phu nhân đúng là rất hay. Bổn cung vốn đã đến từ lâu, nhưng vì muốn nghe Lưu phu nhân nói hết nên mới chần chừ chưa xuất hiện. Nói rất hay, nói nghe rất sảng khoái! Lưu phu nhân mau đứng dậy đi, bổn cung có thưởng!” Rồi ngay lập tức thưởng cho Lưu phu nhân một đôi ngọc Phỉ Thúy Như Ý.
Lưu phu nhân vốn sợ tới mức không cả dám thở mạnh, nhưng đột nhiên bà lại được thưởng, sự thay đổi quá nhanh này khiến bà có chút không thích ứng kịp, nhất thời ngẩn người, cũng may một vị phu nhân cạnh đó đã nhắc bà mau dập đầu tạ ân. Bà cầm phần thưởng về chỗ ngồi, lúc này mới nhận ra lưng mình ướt đẫm mồ hôi. Thật quá nguy hiểm!
Từ Uyển Thanh thấy Lưu phu nhân không những chẳng gặp nguy mà còn được thưởng, tức tới mức trắng bệch cả mặt. Những người còn lại mặc dù cũng thấy lạ, nhưng điều khiến họ thấu hiểu hơn cả chính là thâm ý của Hoàng hậu sau hành động vừa rồi.
Hoàng hậu làm như vậy là muốn “chống lưng” cho Tưởng Nhược Lan.
Đang lúc suy đoán, lại nghe Hoàng hậu nghiêm khắc lên tiếng: “Giờ Hầu phu nhân đang một lòng một dạ chữa trị cho Thái hậu, khiến Thái hậu dần bình phục, thực sự là có công lớn, sau này trong bất kỳ bữa tiệc nào, nếu còn có người dám công khai nói và làm những việc tổn hại thể diện của Hầu phu nhân, bổn cung quyết không tha!” Câu cuối cùng, Hoàng hậu nhìn Từ Uyển Thanh nói, giọng nói và vẻ mặt đều vô cùng nghiêm nghị, khiến Từ Uyển Thanh run sợ.
Lần này thì mọi người đều hiểu, hậu đài của Tưởng Nhược Lan càng ngày càng vững, sau này gặp nàng ngoài mỉm cười thì vẫn chỉ có mỉm cười mà thôi…
Vân Mộng Hạ Vũ
Tưởng Nhược Nam bị những lời nói vừa rồi của Hoàng hậu làm cho sợ hãi, Hoàng hậu thật là, thật là mạnh mẽ…
Bên tai vọng tới giọng nói nhẹ nhàng của Hoàng hậu: “Nhược Lan, món quà lớn này của ta, ngươi có hài lòng không?”
Tưởng Nhược Nam quay sang nhìn Hoàng hậu cười: “Đa tạ đại lễ của Hoàng hậu!”
Thời gian còn lại, mọi người bắt đầu cười nói vui vẻ. Đầu tiên là cùng nhau dâng quà mừng Hoàng hậu, tán dương Hoàng hậu thời gian này trẻ ra nhiều, xinh đẹp nhiều, rồi tình cảm giữa Hoàng hậu và Hoàng đế vô cùng mặn nồng, khiến Hoàng hậu mặt mày rạng rỡ, còn sắc mặt Từ quý phi càng lúc càng khó coi. Mà sắc mặt của Từ quý phi càng khó coi thì Hoàng hậu càng đắc ý, ánh mắt nhìn Tưởng Nhược Nam cũng dịu dàng hơn, tóm lại, không khí bề nổi của bữa tiệc là hòa nhã vui vẻ.
Sau cùng, mọi người đều bắt đầu thấy hứng thú với Tưởng Nhược Nam, họ rì rầm bàn tán.
“Y thuật của Hầu phu nhân thật sự giỏi tới thế sao?”
“Có lẽ vậy, mọi người hãy nhìn khí sắc hiện nay của Lưu phu nhân mà xem, khá hơn nhiều, vừa rồi chẳng phải Hoàng hậu đã nói, đến sức khỏe của Thái hậu cũng do Hầu phu nhân chăm sóc hay sao?”
Ngay lập tức mọi người ai ai cũng háo hức.
Y thuật trong thế giới này chưa phát triển, hiệu quả của thuốc và châm cứu có hạn, bản thân bọn họ ai cũng có một căn bệnh vặt không thể chữa trị tận gốc, mặc dù không đến nỗi nguy hiểm tính mạng, nhưng hàng năm đều khổ sở vì những căn bệnh ấy không ít. Nếu được Hầu phu nhân để mắt trị giúp, không chừng sẽ có biến chuyển.
Một vài phu nhân không thân thiết lắm với Tưởng Nhược Nam tới tiếp cận Lưu phu nhân nhờ bà giới thiệu với nàng.
Một lát sau, có thái giám tới mời Hoàng hậu tới Phụng Thiện điện. Lúc này Hoàng hậu mới đứng dậy, dẫn mọi người tiến về phía Phụng Thiện điện.
Cửa chính của Phụng Thiện điện nằm ở hướng Nam, lợp mái lưu ly hoa lệ, trong điện là bốn cột rồng dát vàng, trên nóc điện tám khung trang trí rồng bay phượng múa, phía dưới là bảo tọa, xanh vàng rực rỡ, rất đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-114.html.]
Vương công đại thần đã ngồi đầy đủ trong nội điện, Hoàng hậu đi vào từ cửa chính, văn võ bá quan toàn triều đều hô to ba lần vạn tuế, còn Tưởng Nhược Nam và hậu phi, mệnh phụ đều phải đi vào từ cửa bên, đến ngồi ở vị trí dành cho nữ quyến.
Qua tấm bình phong điêu khắc bằng gỗ, Tưởng Nhược Nam thấy Cận Thiệu Khang ngồi ở chiếc bàn bên trái, lúc này ánh mắt hắn cũng đang nhìn về phía nàng. Tưởng Nhược Nam vội né ra cho Cận Yên Nhiên nhìn, cười nói: “Trong hoàn cảnh này mà ca ca muội nhìn đông ngó tây, có phải rất không hiểu quy củ không?”
Cận Yên Nhiên nhìn rồi cười đáp: “Tẩu tẩu, ca ca tìm tẩu tẩu đấy!”
“Tìm ta làm gì?” Tưởng Nhược Nam buông một câu, rồi lại nhìn Cận Thiệu Khang một cái qua tấm bình phong.
Không lâu sau đó thì tiệc mừng bắt đầu, lễ nghi trong những bữa yến tiệc thế này rất nhiều, mặc dù món ăn phong phú nhưng lại không khiến người ta thấy ngon miệng, ăn bữa cơm trưa thôi mà không ngừng cạn rượu, tán tụng, chúc mừng… Chịu đựng, phải chịu đựng một canh giờ mới kết thúc. Quả thật còn khiến người ta khổ sở hơn cả trước khi ăn cơm.
Sau bữa tiệc, đám vương công đại thần nghỉ ngơi xong liền cùng Hoàng đế đi dạo, còn nữ quyến thì có thể thay triều phục, mặc thường phục mình mang theo, vào những cung điện được chỉ định để nghỉ ngơi, cũng có thể ra Ngự Hoa viên tham dự tiệc trà. Những buổi tiệc trà kiểu này rất náo nhiệt, nào là chơi trò chơi, giải câu đố, ngâm thơ vẽ tranh chơi chữ, là những tiết mục mà người trẻ tuổi rất thích.
Tưởng Nhược Nam chẳng hào hứng với những việc đó, nàng không có nhiều hiểu biết về những phương diện ấy, tốt nhất đừng tới phơi cái xấu của mình ra cho người khác nhìn thì hơn. Nhưng Cận Yên Nhiên lại rất thích chỗ náo nhiệt như vậy, mà đi một mình thì không dám, nên cứ nhất quyết kéo Tưởng Nhược Nam đi cùng.
Chẳng có cách nào, Tưởng Nhược Nam đành theo Cận Yên Nhiên đến Ngự Hoa viên.
Lúc này Ngự Hoa viên đã rất náo nhiệt rồi, nữ quyến phân thành từng nhóm hai ba người ngồi trong những đình khác nhau, hoặc ngâm thơ làm câu đối, hoặc nói chuyện phiếm. Nơi náo nhiệt nhất trong Ngự Hoa viên chính là ở đình tự lớn nhất, Thiên Thu đình. Bên trong khoảng mười mấy hai mươi người đang chơi trò chơi. Lưu Tử Đồng cũng ở trong đó, thấy bọn Tưởng Nhược Nam, lập tức vẫy tay gọi họ vào.
“Rất thú vị, hai người cũng đến chơi đi!” Lưu Tử Đồng mỉm cười.
Cận Yên Nhiên tò mò nhìn vào trong, ngay sau đó ngửi thấy mùi thơm của một loại rượu hoa quả, Cận Yên Nhiên cười hỏi: “Mùi rượu nồng nặc quá, mọi người đang chơi trò gì thế?”
Tưởng Nhược Nam lại tò mò chuyện khác hơn: “Giờ có thể uống rượu không? Hôm nay chẳng phải là yến tiệc chúc mừng sinh nhật của Hoàng hậu sao, ngộ nhỡ say thì làm thế nào?”
Lưu Tử Đồng trả lời Tưởng Nhược Nam trước: “Chỉ là rượu hoa quả, ngọt như nước đường không thể say được đâu.” Rồi nhìn Cận Yên Nhiên đáp: “Bọn ta đang chơi tửu lệnh, rất thú vị, xưa nay Yên Nhiên vốn vẫn khá khi chơi tửu lệnh mà, vào chơi cho vui đi!” Sau đó ghé vào hai người họ thì thầm, “Từ Uyển Thanh cũng ở trong ấy, thắng được mấy ván rồi đang đắc ý, hai người vào làm giảm bớt nhuệ khí của cô ta đi!”
Tưởng Nhược Nam vừa nghe nói Từ Uyển Thanh cũng tham gia trong đó, bèn lập tức xua tay: “Không được không được, ta đâu biết trò ấy, ta đi trước vậy, Yên Nhiên vào chơi với mọi người đi!” Nàng vào đó chơi chẳng phải tự chuốc phiền hà vào người hay sao? Tưởng Nhược Nam đang định quay người bỏ đi thì từ phía sau đã vang lên giọng nói hống hách của Từ Uyển Thanh: “Hầu phu nhân, sao lại bỏ đi thế, cùng vào chơi với bọn ta đi! Hay là, Hầu phu nhân sợ thua?”
Một quý nữ mặc áo lụa màu hồng phấn đứng bên cạnh Từ Uyển Thanh thấy Từ Uyển Thanh lại không kìm được mà lên tiếng kiêu chiến, cô ta bèn khuyên nhủ: “Uyển Thanh, cô đừng gây sự với Hầu phu nhân nữa, giờ Hầu phu nhân có Hoàng hậu đứng sau lưng, cô không làm gì được đâu!”
Từ Uyển Thanh trước nay vẫn mắt cao hơn đầu, huênh hoang quen rồi, chỉ là không ngông nghênh như Tưởng Nhược Lan nên mới không lưu truyền tiếng xấu. Hôm nay cô ta phải mang một bụng ấm ức, mặc dù cũng biết phải chịu đựng, nhưng hễ nhìn thấy Tưởng Nhược Nam thì lửa giận lại bốc lên đầu, không sao mà nhẫn nhịn được.
“Sợ gì chứ, ta có nói gì đâu, cùng chơi trò chơi thôi mà, nếu cô ta học hành nông cạn, bị mất mặt trước mọi người, lẽ nào cũng là lỗi của ta sao?” Rồi sau đó nhìn Tưởng Nhược Nam cười: “Hầu phu nhân, chỉ là chơi trò tiếp chữ rất đơn giản, trẻ con cũng chơi được!” Ý muốn nói là, lẽ nào cô còn không bằng cả trẻ con sao?
Lúc này Lưu Tử Đồng cũng nói: “Đúng là rất đơn giản, mà thú vị lắm, cùng chơi đi, đông người mới vui!”
Những quý nữ khác trong đình tự cũng lần lượt lên tiếng mời Tưởng Nhược Nam vào chơi cùng.
Tưởng Nhược Nam thấy Lưu Tử Đồng nói như thế mới yên tâm. Tiếp chữ, nghe thì có vẻ cũng không khó lắm, có lẽ nàng cũng đối phó được.
Cận Yên Nhiên sớm đã rất hào hứng rồi, thấy Tưởng Nhược Nam không phản đối nữa, bèn kéo tay nàng vào Thiên Thu đình.
Trong Thiên Thu đình, mười mấy thiếu nữ cùng vài mệnh phụ trẻ tuổi vây quanh một chiếc bàn tròn bằng gỗ màu đỏ, điêu khắc hoa văn phức tạp, trên bàn những chiếc đĩa lớn đựng đầy hạt dưa và các loại hoa quả… Bên cạnh còn vài bình rượu, trước mặt mỗi người đều đặt một ly rượu.
Trong không khí mùi rượu thơm nồng, sắc mặt ai ai cũng đều đỏ hồng cả lên, nhưng chưa ai có ý say, xem ra thứ rượu này đúng là không thể làm người ta say được.
Mọi người đều nhường chỗ cho hai người mới ngồi xuống, rồi lại gọi cung nữ phục vụ mang thêm hai chiếc chén lên.
Một người phụ nữ mặc áo lụa màu xanh, chải tóc như phu nhân nói lại một lượt các quy tắc, đại khái là lệnh quan sẽ nói ra một chữ có bốn từ, những người còn lại cũng sẽ dựa theo đó mà đọc lên một chữ cũng có bốn từ, nhưng từ đầu tiên của người này phải lấy từ cuối cùng của người nói trước,hơn nữa không được suy nghĩ quá lâu, nếu không nói tiếp được thì phải chịu phạt một ly rượu.