Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-11-21 22:06:38
Lượt xem: 6
Vừa mới sáng sớm, trong tiền viện của Thu Đường viện đã vang lên giọng nói hết sức nghiêm túc cứng nhắc của Lưu ma ma.
Chỉ mới hơn nửa canh giờ, trên trán Tưởng Nhược Nam đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, hôm nay là ngày thứ ba nàng học lễ nghi, hai ngày đầu tiên chỉ phải ngồi nghe hai vị ma ma giảng giải về các loại lễ tiết của Đại Lương, mặc dù rườm rà, khô khan vô vị, nhưng không cảm thấy mệt lắm. Có điều tới hôm nay, nàng thật sự giống như đang phải chịu cực hình vậy!
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên ai oán nhìn vẻ mặt lạnh lùng tựa băng, không bao giờ biết nói cười tùy tiện của Lưu ma ma, không phục nói: “Lưu ma ma, bà đừng tưởng tôi không hiểu biết gì mà ức h.i.ế.p người quá đáng, rõ ràng tôi đã làm theo những gì bà nói, sao có thể không đúng được!”
Lưu ma ma chừng hơn bốn mươi tuổi, lưng thẳng, đầu tóc gọn gàng, mỗi lời nói mỗi hành động của bà ta đều giống như đúc từ khuôn ra vậy, vô cùng đúng quy chuẩn.
“Phu nhân, độ cao mà cánh tay phu nhân đưa lên không đủ.”
Tưởng Nhược Nam nghiến răng, làm lại một lần nữa theo yêu cầu của bà ta. Thế này chắc là được rồi chứ gì!
Nào ngờ, Lưu ma ma lại nói: “Phần lưng không được thẳng, làm lại lần nữa!”
Hồng Hạnh đứng cạnh đã thấy khó chịu từ lâu, bước lên phía trước, đầu tiên là lau mồ hôi cho Tưởng Nhược Nam, sau đó quay đầu lại nhìn Lưu ma ma nói với giọng không chút khách khí: “Ma ma, tiểu thư nhà chúng tôi rõ ràng đã làm rất tốt mà, bà đừng cố ý làm khó tiểu thư chứ!”
Lưu ma ma quay đầu nhìn Hồng Hạnh, điềm đạm đáp: “Hồng Hạnh cô nương, bây giờ cô đã là a hoàn của Hầu phủ rồi, không thể không biết phép tắc lễ nghĩa như thế, cô nên gọi là phu nhân, chứ không phải là tiểu thư nữa. Để người khác nghe thấy, không chỉ khiến phu nhân mất mặt mà Hầu phủ cũng mất mặt theo!”
Hồng Hạnh theo hầu bên cạnh tiểu thư lâu như vậy, nào đã bao giờ bị người ta lạnh lùng chỉ trích đâu? Lập tức giận tới mức mặt đỏ phừng phừng, chỉ vào Lưu ma ma nói, “Bà… bà…” không ra lời.
Lưu ma ma liếc nhìn ngón tay của Hồng Hạnh một cái, giọng trở nên vô cùng nghiêm khắc: “Ta là ma ma răn dạy được Thái phu nhân mời về, luận về tuổi tác, tư cách, ngươi đều không thể dùng thái độ đó đối xử với ta!”
Câu này nói rất có lý, bà ta được Thái phu nhân sai đến, bất kính với bà ta cũng chính là bất kính với Thái phu nhân. Ngay lập tức, Tưởng Nhược Nam quay lại trách mắng Hồng Hạnh lúc này còn đang định phản bác: “Hồng Hạnh, không được vô lễ, mau xin lỗi ma ma đi!”
Hồng Hạnh giờ có hơi sợ Tưởng Nhược Nam, lời của nàng sao cô ta dám không nghe, dù không cam tâm tình nguyện nhưng cũng quay sang xin lỗi Lưu ma ma.
Ngay sau đó cả buổi sáng, Tưởng Nhược Nam chỉ học hai động tác dập đầu quỳ lạy và khấu đầu, mỗi động tác đều làm không dưới năm mươi lần. Mỗi lần làm xong, Lưu ma ma luôn tìm ra chỗ sai để bắt nàng làm lại. Tưởng Nhược Nam hễ lên tiếng oán thầm, Lưu ma ma lại lôi Thái phu nhân ra, nói rằng đó là ý của Thái phu nhân, Thái phu nhân muốn bà ta dạy cho nàng biết mọi lễ nghĩa phép tắc trong vòng mười ngày, vì vậy bà ta không thể không nghiêm khắc. Hơn nữa tất cả các tiểu thư đã xuất giá hay chưa xuất giá trong Hầu phủ đều do bà ta dạy dỗ về lễ tiết cả, bà ta cũng nghiêm khắc như nghiêm khắc với nàng, vậy mà chẳng ai buông nửa lời oán thán. Cuối cùng, còn thêm một câu: “Trừ phi phu nhân không muốn xuất hiện trong tiệc trà vào mười ngày sau, nếu phu nhân không thể kiên trì được nữa, ta sẽ về bẩm báo lại với Thái phu nhân!”
Tưởng Nhược Nam hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng đành phải chịu.
Kết quả đến giờ nghỉ buổi trưa, Tưởng Nhược Nam đầu đau như búa bổ, hai chân mềm nhũn, tứ chi tê cứng.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-29.html.]
Mấy a hoàn nhân lúc buổi trưa Lưu ma ma đi ăn cơm, khi vây quanh Tưởng Nhược Nam đ.ấ.m chân xoa bóp cho nàng, đều bàn tán xôn xao về việc này.
Hồng Hạnh lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Nhất định là hai vị ma ma này đã nhận lời nhờ vả của ai đó, nên mới cố ý hành hạ tiểu… phu nhân! Cố ý mang phu nhân nhà chúng ta ra làm trò cười!”
Liên Kiều và Hoa Anh lần lượt phụ họa nói phải.
Ánh Tuyết vội vàng nhìn ra ngoài cửa, rồi quay đầu lại nói với Hồng Hạnh: “Nói nhỏ một chút, đừng để người có ý nghe thấy!”
Hồng Hạnh trừng mắt lườm Ánh Tuyết: “Đừng tưởng ở đây chỉ có ngươi là giỏi giang, ta sớm đã cho tiểu nha đầu đứng canh ngoài đó rồi!”
Phương ma ma rót một chén nước, dùng thìa đút cho Tưởng Nhược Nam uống, đau lòng nói: “Tiểu thư, hai vị ma ma này đúng là yêu cầu quá nghiêm khắc, tiểu thư cũng không cần phải nghiêm túc như thế. Đến tối ma ma dạy tiểu thư, nhất định sẽ không khiến người phải vất vả đâu!”
Tưởng Nhược Nam mệt tới mức chẳng muốn nói gì, nàng vốn tưởng học quy củ lễ nghĩa là một chuyện hết sức đơn giản, không ngờ lại khổ cực thế này. Chẳng trách bọn Vương thị dám đánh cược với nàng, đương nhiên họ đã tính trước được rằng nàng không thể học xong mọi quy tắc trong thời gian ngắn ngủi này.
Điều nàng hoàn toàn không biết là, mọi tiểu thư danh môn trong thế giới cổ đại này đều đã bắt đầu học quy tắc từ khi mới hiểu chuyện, phải qua mười mấy năm rèn giũa, từng lời nói từng hành động cử chỉ, đều phải được mài giũa một thời gian dài mới tạo được phong thái thục nữ trong mắt mọi người, đâu dễ dàng học xong trong vòng mười ngày chứ. Đương nhiên Thái phu nhân cũng chỉ muốn Tưởng Nhược Nam học để hiểu sơ sơ, không đến nỗi quá thất lễ trước mặt người khác, nhưng cho dù là sơ sơ, cũng không phải là chuyện đơn giản.
Giờ đây Tưởng Nhược Nam đã thật sự thấu hiểu rồi.
Nhưng lời đã buông, dù khó khăn tới đâu cũng phải gắng gượng mà làm cho tốt, hơn nữa bữa tiệc trà được tổ chức vào mười ngày sau nàng không thể không tham gia. Bắt Vu Thu Nguyệt phải thực hành lễ nghĩa với nàng trước mặt mọi người chỉ là việc thứ yếu, quan trọng là, không thể để Thái phu nhân thất vọng vì mình.
Từ xưa tới nay, không cho đi thì đừng hòng nhận lại, đạo lý này nàng hiểu hơn bất kỳ ai hết.
Nàng mở miệng nuốt thìa nước mà Phương ma ma đút cho, sau khi sức lực đã được hồi phục, nàng bèn lắc đầu nói: “Nếu học chỉ để đối phó với bọn họ, việc này truyền tới tai Thái phu nhân, Thái phu nhân sẽ nghĩ thế nào?” Hơn nữa, để Phương ma ma dạy, ngộ nhỡ không qua được cửa của Thái phu nhân thì sao? Có thể dùng một người cẩn trọng như vậy làm ma ma răn dạy, không cần nghĩ cũng biết, bà chắc chắn là một người có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc!
Nghĩ đến đây, Tưởng Nhược Nam lại nói: “Mau mang cơm trưa của ta tới đây, ta phải bồi bổ thể lực, chờ đón giờ dạy buổi chiều!”
Bên này, Vương thị đang ở trong Cẩm Tú viện của Vu Thu Nguyệt nói về việc buổi sáng cô ta đặc biệt sai nha đầu đi nghe ngóng xem Tưởng Nhược Nam học hành thế nào.
Vương thị vừa cười, vừa hớn hở trước cảnh người khác gặp nạn nói: “Chẳng qua chỉ có hai lễ mà cả buổi sáng cũng không học được, ta phải chờ xem trong vòng mười ngày cô ta sẽ học xong mọi quy tắc thế nào? Đến khi ấy, cô ta chẳng còn mặt mũi nào mà nói chuyện lễ nghĩa phép tắc với muội nữa!”
Vu Thu Nguyệt cười đáp: “Có lẽ hai ma ma đó quá nghiêm khắc thôi!”