Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 39
Cập nhật lúc: 2024-11-21 22:09:21
Lượt xem: 29
Tiếng hét sắc nhọn thất thanh ấy nhanh chóng lấn lướt cả tiếng cười nói vui vẻ của các vị phu nhân, khiến không khí vừa dịu xuống bỗng như ngưng đọng.
Tiếng hét ấy vang lên từ phía Đông Nam, nơi tập trung của đám a hoàn.
Trong buổi tiệc trà này, mỗi vị phu nhân đều đem theo vài a hoàn và người hầu, lúc này, họ chỉ giữ một hai người ở bên để tiện hầu hạ, những người còn lại Hầu phủ bố trí trà và điểm tâm ở góc Đông Nam, cho họ có chỗ nghỉ ngơi chơi đùa, còn a hoàn của các phu nhân trong Hầu phủ cũng thay nhau qua đó nghỉ, trò chuyện với a hoàn của các phủ khác.
Thái phu nhân cau mày, vốn định bảo Liễu Nguyệt qua đó xem sao rồi lặng lẽ giải quyết. Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, phía góc Đông Nam đã có một nha đầu hai tay ôm mặt, đầu tóc hỗn loạn chạy ra, nhìn theo hướng của cô ta, có lẽ định tiếp tục bỏ chạy, nhưng chạy được hai bước, thì không cẩn thận vấp ngã, lại ngã xuống ngay cạnh chân của một vi phu nhân.
Vị phu nhân đó lệnh cho a hoàn theo hầu mình đỡ cô ta đứng lên, cất tiếng hỏi: “Đây là a hoàn nhà ai, thật chẳng biết lễ nghi gì cả!”
Các phu nhân đều nhìn a hoàn đó im lặng, nhưng Vu Thu Nguyệt ngồi sau Thái phu nhân bỗng “á” lên một tiếng rồi gọi, “Ngọc Liên, là Ngọc Liên!”
Liễu Nguyệt cũng nhận ra đây là a hoàn Ngọc Liên thường theo hầu bên cạnh Vu Thu Nguyệt, liền nói nhỏ với Thái phu nhân.
Vừa là a hoàn của phủ, lại còn xông vào giữa nơi tiếp đãi khách khứa. Thái phu nhân muốn xử lý nhẹ nhàng cũng không được nữa, bà bất lực, đành bảo Liễu Nguyệt đưa Ngọc Liên tới chỗ mình.
Ngọc Liên quỳ trước bàn của Thái phu nhân, toàn thân run lẩy bẩy, khóc thút thít.
Thái phu nhân tức giận vì cô ta dám xông ra phá đám, làm loạn tiệc trà nên nghiêm giọng nói: “Thân là a hoàn, mà lại không có phép tắc gì cả, đưa ra, nhốt lại để sau sẽ xử lý!”
Nói xong lại lẳng lặng quay đầu nhìn Vu Thu Nguyệt một cái, ánh mắt sắc lẹm, rõ ràng là đang trách cứ Vu Thu Nguyệt không quản giáo nghiêm a hoàn!
Vu Thu Nguyệt thầm cười nhạt, trách ta, đợi lát nữa bà sẽ còn thấy kinh ngạc hơn! Nhân lúc Thái phu nhân không để ý, Vu Thu Nguyệt lẳng lặng nháy mắt ra hiệu cho Ngọc Liên.
Hai bà hầu già đi tới định kéo Ngọc Liên ra ngoài, đúng lúc này, Ngọc Liên bỗng khóc thét lên, nói: “Thái phu nhân, Thái phu nhân, không liên quan tới nô tỳ, là a hoàn Hồng Hạnh vô duyên vô cớ đánh nô tỳ, nô tỳ không cẩn thận nên kêu thành tiếng, Thái phu nhân, không phải lỗi ở nô tỳ!”
Nghe tới tên Hồng Hạnh, Tưởng Nhược Nam giật thót mình, vô thức nhìn về chỗ ngồi của mình, thì thấy Hồng Hạnh vẫn đứng hầu cạnh nàng nay đã bị đổi thành Ánh Tuyết, còn Hồng Hạnh thì không thấy tăm hơi đâu. Tưởng Nhược Nam dùng ánh mắt để hỏi dò Ánh Tuyết, Ánh Tuyết vẻ mặt lo lắng, khe khẽ lắc đầu. Rõ ràng là cô ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này lại có một a hoàn xông vào, quỳ thụp một cái xuống đất, lớn tiếng nói: “Thái phu nhân, là nô tỳ đánh Ngọc Liên, nhưng do Ngọc Liên chửi rủa phu nhân của chúng nô tỳ sau lưng, nên nô tỳ mới động tay đánh người! Mong Thái phu nhân minh giám!”
Thì ra là Hồng Hạnh nghe thấy Ngọc Liên nhắc tới tên mình, nên mới xông vào để giải thích.
Các vị phu nhân ngồi xung quanh thấy a hoàn của Hầu phủ đã gây ra sự hỗn loạn tới mức này, đặc tính ưa “tám” chuyện của họ lại nổi lên, người nào người nấy mở to mắt nhìn kịch hay.
Ngọc Liên nghe Hồng Hạnh nói thế, khóc lóc đáp: “Tôi đâu có mắng chửi phu nhân, bên tai nào của chị nghe thấy tôi mắng chửi phu nhân chứ!”
Hồng Hạnh ngang ngược giơ tay chỉ thẳng vào mặt Ngọc Liên, giọng vừa nhanh vừa sắc: “Đồ khốn, cô tưởng rằng cô không thừa nhận là xong hả? Cô mắng phu nhân của chúng tôi làm bộ làm tịch, còn nói cái gì mà vẽ rồng vẽ hổ khó vẽ xương…”
“Hồng Hạnh, im miệng!” Tưởng Nhược Nam đanh thép lên tiếng ngắt lời Hồng Hạnh! Xấu che tốt khoe, trước mặt khách khứa, cho dù có nói gì cũng là sai, cho dù có đúng thì cũng vẫn bị coi là sai! Chỉ còn cách tạm thời dẹp chuyện này để đó đã, đợi quan khách về rồi sẽ giải quyết mới là đúng.
Hồng Hạnh ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt sắc lạnh đáng sợ của tiểu thư, có chút tủi phận, cô ta làm vậy hoàn toàn là vì tiểu thư mà!
“Phu nhân, là thật, nhất định là vì Vu di nương đánh cược thua người, nên trong lòng oán giận, không chừng những lời này cô ta đã nói trước mặt Ngọc Liên…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-39.html.]
“Bốp.” Tưởng Nhược Nam hận cô ta không biết lúc nào nên dừng lúc nào nên nói, nên đã cho Hồng Hạnh một cái bạt tai thật mạnh, lúc ấy mới khiến cái miệng của Hồng Hạnh ngậm chặt.
Hồng Hạnh ôm mặt, nhìn nàng với ánh mắt như không dám tin, “Tiểu thư…” Nước mắt ầng ậc, rồi lã chã rơi.
Nhưng đã muộn rồi, các vị phu nhân ngồi xung quanh đã hiểu rõ mọi chuyện qua lời biện giải của Hồng Hạnh, xem ra a hoàn của Tưởng Nhược Lan đã đánh a hoàn của người cùng vào cửa một ngày với nàng là Vu Thu Nguyệt.
Lúc này mọi người mới để ý tới Vu Thu Nguyệt nãy giờ vẫn ngồi ở một góc, bộ dạng đáng thương như chực khóc đến nơi. Rồi lại nhìn bộ dạng vừa ra tay đánh người của Tưởng Nhược Lan, hình dung tới câu nói của Hồng Hạnh “vẽ rồng vẽ hổ khó vẽ xương”, lòng nảy sinh nghi ngờ, nhưng còn e ngại vì đây là việc nhà người ta, không tiện lên tiếng hỏi. Có điều bao nhiêu suy đoán cứ lởn vởn trong đầu họ.
Thái phu nhân thấy tiệc trà mà mình chăm chút hết lòng chuẩn bị biến thành một chiến trường hỗn loạn, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, tức tới mức toàn thân run lẩy bẩy.
Lúc này Vu Thu Nguyệt đột nhiên đi tới quỳ xuống trước mặt Tưởng Nhược Nam, run rẩy nói: “Tỷ tỷ, tỷ hãy tin muội, Ngọc Liên tuyệt đối không bao giờ nói những lời như thế, nhất định là có hiểu lầm trong đó!” Nói xong quay đầu qua, nhìn Ngọc Liên hỏi: “Ngọc Liên, rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi mau nói rõ ta nghe!”
Ngọc Liên vừa dập đầu vừa khóc đáp: “Di nương, người hãy tin nô tỳ, sao nô tỳ dám nói những lời như thế chứ, nô tỳ cùng với Tiểu Thúy nhà Vương phu nhân đang nói chuyện về một vở kịch trước đó từng xem qua, nói tới những tình tiết trong đó, nhưng Hồng Hạnh lại đột nhiên xông tới, vô cớ không nói không rằng cho nô tỳ hai cái tát, còn giật tóc nô tỳ nữa!”
Vương phu nhân thấy chuyện này còn liên quan tới a hoàn nhà mình, vội gọi Tiểu Thúy lại hỏi cho rõ. Tiểu Thúy quỳ dưới đất run rẩy đáp: “Ngọc Liên nói không sai ạ, chúng nô tỳ đúng là đang nói chuyện về một vở kịch, nhưng vị tỷ tỷ kia…” Tiểu Thúy chỉ Hồng Hạnh, “Đột nhiên xông tới đánh người, thật đáng sợ!”
“Nói vớ vẩn, ta đã nghe thấy rất rõ ràng… Ta biết rồi, các ngươi thông đồng một giuộc với nhau!” Sắc mặt Hồng Hạnh trắng bệch, nói năng lộn xộn.
Vương phu nhân cười nhạt đáp: “A hoàn nhà ta chưa bao giờ làm những việc vô phép vô tắc như thế!”
Càng lúc càng lớn chuyện, các vị phu nhân liếc nhìn Hồng Hạnh đang sợ hãi tới thất thần, trong đầu họ bất giác xuất hiện một câu nói, “thật là chủ nào tớ nấy”, chủ nhân báo đạo, a hoàn cũng bá đạo, chưa làm rõ ràng đã dám ra tay đánh người! Đến a hoàn còn thế, không cần nghĩ cũng biết bình thường Tưởng Nhược Lan đã ức h.i.ế.p di nương kia thế nào!
Các vị phu nhân đều biết Vu Thu Nguyệt bị Tưởng Nhược Lan ngáng chân chen ngang, nên mới từ chính thất chuyển thành thiếp thất, giờ lại được chứng kiến cảnh này, càng khiến họ hướng sự thông cảm của mình về phía Vu Thu Nguyệt, bao nhiêu thiện cảm dành cho Tưởng Nhược Lan trước đó bỗng dưng tan nhanh như mây khói.
Tưởng Nhược Nam bình tĩnh nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, lòng nàng đã hiểu, Hồng Hạnh mặc dù thô lỗ, nhưng quyết không vô cớ đánh người, hơn nữa sự việc đâu thể trùng hợp như thế, lại đúng lúc để Hồng Hạnh nghe được câu nói mẫn cảm dễ khiến cô ta hiểu lầm? Rất rõ ràng, tất cả chuyện này đều đã được lên kế hoạch từ trước, biết tính cách Hồng Hạnh nóng nảy dễ lỗ mãng, nên bọn họ đã cố tình nói để Hồng Hạnh nghe được, khiến cô ta hiểu lầm. Hồng Hạnh đã trúng kế của Vu di nương rồi! Hồng Hạnh là a hoàn thân cận với nàng, những thứ khác không nói, riêng tội quản giáo không nghiêm là nàng chắc chắn không thể tránh được! Hơn nữa khiến buổi tiệc trà thành ra thế này, người khác sẽ nhìn nàng thế nào? Tiệc trà bị hủy hoại vì Hồng Hạnh, Hầu phủ mất thể diện, về phía Thái phu nhân, nàng phải ăn nói với bà ra sao đây? Tưởng Nhược Nam vô thức thấy toàn thân mình ướt đẫm mồ hôi.
Nàng nhìn Vu Thu Nguyệt đang quỳ dưới đất khóc lóc, vẻ mặt vô tội hết sức thì thầm cười nhạt, nàng đã sai rồi, đôi khi, không phải cứ nàng tha cho người ta thì người ta cũng sẽ tha cho nàng. Giống loại người như Vu Thu Nguyệt, chỉ cần nơi lỏng mất cảnh giác một giây thôi, cô ta sẽ không do dự gì mà xông tới, cắn nát nàng không chừa một mẩu!
Loại người này, nàng phải mãi mãi chà đạp dưới chân mình, khiến cô ta không bao giờ có cơ hội ngóc đầu lên!
Đúng lúc Thái phu nhân chuẩn bị tuyên bố tiễn khách kết thúc “vở kịch” này, thì đột nhiên ở một góc của tiệc trà bỗng lại náo loạn lên, một a hoàn thất thanh kêu: “Không hay rồi, phu nhân nhà tôi trở bệnh!”
Thái phu nhân “xoạt” một tiếng đứng phắt dậy, được Cận Yên Nhiên dìu, bà đi vòng qua mấy trà kỉ, bước về hướng phát ra âm thanh đó, lo lắng liên miệng hỏi: “Chuyện gì thế? Ai trở bệnh?”
Các vị phu nhân đang đứng quây lại ở một góc thấy Thái phu nhân đi đến bèn đứng tránh ra, một vị phu nhân trong số đó nói: “Là Lưu phu nhân, hình như rất nghiêm trọng!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thái phu nhân trong lòng thất kinh, vội vàng đi về phía phu nhân của Lưu viên sử là La thị, Tưởng Nhược Nam nghe thấy, cũng bỏ mặc Hồng Hạnh và Vu Thu Nguyệt đang quỳ dưới đất, quay người theo sau Thái phu nhân.
Hai người đến một góc vườn thì thấy La thị ngã xuống bên cạnh trà kỉ, tay ôm chặt ngực, sắc mặt trắng bệch, hơi thở gấp gáp, thỉnh thoảng lại ho hung hắng, trán rịn mồ hôi, hai ba a hoàn đang ngồi bên cạnh, người vuốt ngực, người vỗ lưng, kẻ lại giúp Lưu thị lau mồ hôi. Đám phu nhân vây quanh người này một câu, kẻ kia một câu thăm hỏi tình hình.
Thấy Thái phu nhân đến, a hoàn đang lau mồ hôi cho Lưu thị vội dừng tay lại, quỳ trước mặt bà, khóc nói: “Thái phu nhân, xin người hãy mời công tử nhà nô tỳ tới, công tử đã nói, nếu phu nhân đột nhiên phát bệnh thì phải lập tức mời đại phu, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng!”
Thái phu nhân nhìn La thị đang thở dốc, ho tới trắng xanh cả mặt, vừa sai tên hầu chạy đi mời Lưu thái y, vừa gọi người đưa La thị vào trong phòng.
Bọn a hoàn, hầu già vâng dạ bước lên phía trước, xúm lại khiêng La thị lên, ai ngờ chính vì hành động đó, khiến La thị lại càng khó chịu, bà ta ho sặc sụa liền mấy tiếng, mắt bắt đầu trắng dã. Thái phu nhân sợ hãi vội vàng kêu người dừng tay!