Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 44

Cập nhật lúc: 2024-11-21 22:10:28
Lượt xem: 6

Thái phu nhân bị hành động đó của Thu Nguyệt lay động không ít, thầm nghĩ, cũng đúng, chỉ dựa vào mấy lời nói lộn xộn của a hoàn này mà nghi ngờ Thu Nguyệt thì thật không công bằng! Đúng như Yên Nhiên nói, chuyện này rõ ràng là do Hồng Hạnh cậy thế ức h.i.ế.p người! Trước kia Tưởng Nhược Lan là người thế nào, không cần phải nhắc lại nữa, mặc dù thời gian này có chút thay đổi, nhưng bản tính khó dời, con trai bà lạnh nhạt với cô ta như thế, sao cô ta có thể không oán hận? A hoàn hầu bên cạnh cô ta chắc chắn hiểu được tâm ý đó, nên mới dám làm như vậy!

Hôm nay chỉ là a hoàn đánh người, sau này nếu như Thu Nguyệt có thai, thì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa! Ồn ào tới nhà cửa không được yên, không chừng con trai bà sẽ trở thành chuyện cười cho cả Hoàng thành này.

Nghĩ tới đây, trong lòng Thái phu nhân đã có quyết định, bà ho khẽ một tiếng rồi nói: “Trong bữa tiệc trà của Hầu phủ mà a hoàn lại dám ra tay đánh người, thực sự khiến Hầu phủ không biết phải giấu mặt vào đâu nữa, chuyện hôm nay ta quyết không thể dễ dàng cho qua!”

Hai a hoàn đang quỳ dưới đất nghe thấy vậy thì bỗng run rẩy, Hồng Hạnh càng run hơn, mắt không ngừng liếc về phía Tưởng Nhược Nam.

Vu Thu Nguyệt nghe thấy câu này liền biết mình đã giành được thắng lợi, cô ta len lén liếc Tưởng Nhược Nam một cái, thầm nghĩ: Tưởng Nhược Lan, ngươi hao tâm tổn trí hòng lấy lòng Thái phu nhân, nhưng qua chuyện này, bà ta sẽ không bao giờ còn tin ngươi nữa! Trong lòng bà ta, ngươi mãi mãi là một kẻ thất bại!

Thái phu nhân nói tiếp: “Trong chuyện này mặc dù cả hai a hoàn đều phải chịu trách nhiệm, nhưng lại do Hồng Hạnh khởi xướng. Loại điêu nô không biết phép tắc này, Hầu phủ ta quyết không dung thứ, lôi ra đánh hai mươi gậy trước, rồi sau đem bán!” Nói xong, bà nhìn Tưởng Nhược Nam, “Nhược Lan, đây là a hoàn bồi giá của con, ta xử lý như thế, con có ý kiến gì không?”

Hồng Hạnh nghe Thái phu nhân nói sẽ mang bán mình, lập tức sợ quá khóc lớn, bị đem bán thì có thể bán đi đâu ngoài mấy chỗ bướm ong dập dìu kia. Như vậy thì còn không bằng chết! Thấy Thái phu nhân hỏi ý kiến của Tưởng Nhược Nam, cô ta lập tức bò về phía nàng, ôm lấy chân nàng mà khóc: “Tiểu thư, tiểu thư, hãy cứu nô tỳ, đừng bán nô tỳ, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ thật biết sai rồi, sau này nô tỳ nhất định sẽ ngoan ngoãn, tiểu thư, tiểu thư!” Hồng Hạnh khóc xé gan xé phổi, suýt nữa thì xỉu đi, có thể thấy cô ta đang sợ hãi tới mức nào.

Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang lại lẳng lặng ngồi yên chờ xem phản ứng của Tưởng Nhược Nam, muốn biết nàng sẽ có thái độ ra sao. Nếu nàng không chịu, điều đó có nghĩa nàng chưa hoàn toàn hối cải, và trong mắt nàng không hề có Thái phu nhân.

Vu Thu Nguyệt lại vô cùng dễ chịu, dù Tưởng Nhược Lan chịu hay không chịu thì lần này cô ta cũng đã thua thảm hại rồi! Không chịu, sẽ đánh mất sự yêu quý của Thái phu nhân, chịu, ha ha, đến đại a hoàn hầu hạ bên cạnh cô ta còn bị mang bán, thì toàn bộ kẻ hầu người hạ trong phủ này sẽ không bao giờ còn dám tin tưởng cô ta nữa!

Lúc này, Tưởng Nhược Nam đứng dậy, cúi đầu, điềm đạm đáp: “Mẫu thân, con cho rằng, chuyện này xử lý như thế có chút bất công với Hồng Hạnh!”

Sắc mặt Thái phu nhân trầm hẳn xuống, “Con có ý gì?”

Cận Yên Nhiên thì tức giận mắng: “Tưởng Nhược Lan, chuyện đến nước này, tỷ còn muốn bảo vệ con nô tỳ kia? Thật là đánh c.h.ế.t cũng không hối cải!”

Cận Thiệu Khang mặc dù không lên tiếng, nhưng ánh mắt hắn nhìn Tưởng Nhược Nam lộ rõ vẻ giận dữ.

Tưởng Nhược Nam chẳng buồn quan tâm tới bọn họ, tiếp tục nhìn Thái phu nhân nói, “Mẫu thân, người trừng phạt Hồng Hạnh, là bởi vì Hồng Hạnh đã làm Hầu phủ mất thể diện, có đúng không ạ?”

Thái phu nhân nhìn nàng, đặt ly trà trong tay xuống, trầm giọng hỏi lại: “Lẽ nào còn không phải?”

“Mẫu thân, Tưởng Nhược Lan thấy, kẻ thật sự khiến Hầu phủ mất mặt, không phải là Hồng Hạnh, mà là…” Nàng quay người lại, giơ tay chỉ thẳng về phía trước: “Mà là Ngọc Liên!”

Ngọc Liên toàn thân run lẩy bẩy, sợ tới mức không thốt lên lời: “Nô tỳ… nô tỳ…”

Vu Thu Nguyệt lại bắt đầu lau nước mắt, bộ dạng như bị người ta ám hại, có nỗi khổ mà không thể lên tiếng biện giải.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cận Yên Nhiên lập tức đứng dậy, “Tưởng Nhược Lan, ngươi nói linh tinh gì thế hả? Chuyện vốn là do a hoàn ngươi gây ra, lại bảo người khác phải gánh tội, ngươi thật quá ngang ngược!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-44.html.]

Cận Thiệu Khang nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng lúc này bỗng đứng dậy, quay người nhìn vào mặt Tưởng Nhược Nam, thân hình cao to của hắn như trùm lên người nàng, khiến nàng có cảm giác áp bức ngột ngạt. Hắn chắp hai tay sau lưng, trông xuống nàng, lạnh lùng nói: “Cô nói tiếp đi, ta phải xem xem cô còn định biện giải tới mức nào!” Chuyện tới nước này rồi, mà cô ta còn không chịu nhận lỗi sao? Thì ra từ trước tới nay, cô ta căn bản chẳng hề thay đổi!

Tưởng Nhược Nam lạnh lùng nhìn hắn, người đàn ông này, trong mắt hắn chỉ có Vu Thu Nguyệt mới là thê tử. Cũng đúng, từ đầu tới cuối, hắn chưa bao giờ muốn lấy Tưởng Nhược Lan, hắn chưa từng coi Tưởng Nhược Lan là thê tử, nếu nàng từng có chút kỳ vọng nào với hắn, thì đúng là do nàng tự làm tự chịu mà thôi!

Nàng quay người lại, nói với Thái phu nhân: “Thái phu nhân, con thừa nhận, a hoàn Hồng Hạnh không có phép tắc, ngay đến bản thân con, trước kia cũng là người không biết lễ nghi, nếu không, Thái phu nhân cũng đã không mời ma ma về dạy lễ nghi cho con.”

Cận Yên Nhiên cười nhạt: “Thì ra ngươi vẫn còn biết điều đó!”

Tưởng Nhược Nam quay đầu sang nhìn cô ta, lạnh lùng đáp: “Tiểu cô, ta biết tình cảm giữa cô và Vu Thu Nguyệt rất tốt, nhưng mong tiểu cô đừng dùng tình cảm để nhìn nhận vấn đề, mà nên có đánh giá nghiêm túc!”

“Không sai, Hồng Hạnh đánh người là không đúng, con cũng không nói trong chuyện này Ngọc Liên cố ý. Ngọc Liên, trong lòng ngươi tự hiểu! Ta thấy ngươi cũng là một cô nương thật thà, hy vọng ngươi không thấy hổ thẹn với việc mình làm!” Tưởng Nhược Lan nhìn xuống Ngọc Liên điềm đạm nói.

Sắc mặt Ngọc Liên trắng nhợt, ngẩng đầu lên định nói gì đó, nhưng chạm phải ánh mắt sắc nhọn của Tưởng Nhược Nam, bất giác cảm thấy run sợ, không nói được gì.

Vu Thu Nguyệt tức giận trừng mắt lườm Ngọc Liên, Ngọc Liên rúm ró, vội vàng lên tiếng: “Những gì Ngọc Liên nói đều là sự thật, Ngọc Liên không thấy hổ thẹn với lòng!”

Cận Yên Nhiên, Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang đều lạnh lùng nhìn Tưởng Nhược Nam, ánh mắt đó như muốn nói, nàng đang giảo biện.

Tưởng Nhược Nam phớt lờ, tiếp tục: “Thái phu nhân, người và các vị phu nhân biết chuyện này là do đâu, lẽ nào không phải do tiếng hét thất thanh của Ngọc Liên mà biết hay sao?”

Nghe đến đây, Cận Yên Nhiên tức giận, “Tưởng Nhược Lan, ngươi đừng đanh đá chua ngoa, lẽ nào Ngọc Liên bị đánh mà hét lên, người đánh không sai, người bị đánh lại sai ư?”

Tưởng Nhược Nam thản nhiên: “Đánh người là sai, nhưng người bị đánh cũng chưa chắc đã đúng! Hồng Hạnh không hiểu phép tắc, lẽ nào Ngọc Liên lớn lên dưới sự dạy bảo của Vu di nương, một người thấu tình đạt lý, học rộng biết nhiều cũng không hiểu phép tắc ư? Lẽ nào cô ta không biết, làm to chuyện lên thì hậu quả sẽ ra sao ư? Nếu như cô ta nhân nhượng cho qua chuyện, thì sự việc cũng không trở nên to tát như thế, chỉ rất ít a hoàn biết thôi, sau đó cũng không tới mức phải thế này!”

Nàng quay người, chỉ vào Ngọc Liên: “Nhưng cô ta đã làm thế nào, cô ta không chỉ kêu thét lên, khiến mọi người chú ý, mà còn chạy vào giữa bữa tiệc! Chỉ là hai cái bạt tai, đau đến mức không thể nhẫn nhịn ư? Hay là cô ta căn bản muốn thu hút sự chú ý của mọi người? Như thế thì cũng thôi, khi đó Thái phu nhân gọi người đưa cô ta ra ngoài, cô ta có thể để chuyện lắng xuống, lặng lẽ lui ra, đợi khách khứa về rồi, sẽ đưa chuyện này ra phân xử, đến khi ấy chẳng ai trách móc cô ta cả! Nhưng cô ta đã làm gì, lại nói hết mọi chuyện ra trước mặt bao nhiêu quan khách như thế, chẳng phải cố tình muốn làm Hầu phủ mất thể diện?” Nàng quay sang Vu Thu Nguyệt, “Vu di nương, đây là phép tắc mà Vu phủ đã dạy bọn họ sao?”

Thái phu nhân cau mày, hồi tưởng lại sự việc đã xảy ra ngày hôm qua một cách chi tiết, Cận Thiệu Khang cũng cụp mắt, bộ dạng như đăm chiêu suy nghĩ. Khi đó hắn không có mặt ở hiện trường, khi Thái phu nhân kể lại chuyện này cho hắn nghe cũng không nói cụ thể. Vì vậy khi nghe nàng thuật lại những tình tiết kia, hắn có chút bất ngờ!

Chuyện là như thế sao? Vu Thu Nguyệt không ngờ nàng lại phản biện như vậy, nhất thời tâm trí hỗn loạn, lưng toát mồ hôi lạnh, khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh, nói: “Người ta bị đánh thì kêu… kêu lên, là phản ứng hết sức bình thường…”

Tưởng Nhược Nam cười nhạt, đáp: “Người bình thường sẽ làm như thế, nhưng a hoàn trong phủ đã được trải qua rèn giũa nghiêm khắc, sao có thể dễ dàng mắc lỗi? Huống hồ lại còn là a hoàn của Vu phủ!” Nàng xoay người, nhìn Ánh Tuyết đứng sau mình, hỏi: “Ánh Tuyết, nếu là ngươi, ngươi sẽ xử lý như thế nào?”

Ánh Tuyết hiểu ý, đầu tiên hành lễ với Thái phu nhân, sau đó đáp: “Nếu đổi lại là nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ tạm gác chuyện đó lại, tránh xa Hồng Hạnh, đợi các vị phu nhân về rồi sẽ bẩm báo lên trên!”

“Cô ta là a hoàn của ngươi, đương nhiên sẽ nói thế rồi.” Cận Yên Nhiên buông một câu cộc lốc, nhưng giọng điệu không còn cứng rắn như trước nữa.

Tưởng Nhược Nam mỉm cười, xoay lại nhìn Liễu Nguyệt đứng sau lưng Thái phu nhân, “Liễu Nguyệt, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”

Loading...