Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-11-21 21:52:39
Lượt xem: 39
Lúc này Hồng Hạnh mang một ít đồ ăn vào, nghe thấy hai người nói chuyện, bèn bước đến: “Mẹ, theo lý mà nói tiểu thư nhà chúng ta được gả vào Hầu phủ, trở thành Hầu phủ phu nhân, cũng chính là chủ mẫu của Hầu phủ, gia đình này phải theo tiểu thư mới đúng chứ?” Nói rồi bê bát cháo trong khay cùng vài món rau ăn kèm, mấy đĩa bánh hấp dẫn đặt xuống trước mặt Tưởng Nhược Nam.
Cháo ninh rất nhừ, cho vào miệng là tan ngay, vị ngọt vừa miệng, món ăn kèm cũng thanh đạm, bánh mềm tỏa hương, răng miệng thơm vấn vít, chỉ hận không thể nuốt luôn cả lưỡi mình. Kiếp trước nàng cũng từng được ăn một bữa sáng trong khách sạn năm sao, khi đó nàng còn tưởng rằng đây là bữa sáng ngon miệng và ngọt ngào nhất, nhưng so với những món nàng vừa ăn thì quả thật bữa sáng ở khách sạn năm sao kia chỉ như quà vặt lề đường…
Không hổ là gia đình quyền quý ở thời cổ đại, những món ăn này tinh tế như vậy, không biết làm thế nào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tưởng Nhược Nam ăn một cách đầy thỏa mãn.
Bên kia Phương ma ma nghe nói vậy, vội vàng nhìn ra ngoài ngó quanh, thấy không có ai đi ngang qua mới thở phào yên tâm, quay lại gõ vào đầu Hồng Hạnh một cái, nghiêm khắc nói: “Hồng Hạnh, con còn không biết giữ mồm giữ miệng à, con tự mình gây thị phi là chuyện nhỏ, đừng tạo thêm phiền phức cho tiểu thư nữa! Tiểu thư mới về, chưa hiểu gì, sao có thể gánh vác nổi mọi chuyện trong gia đình, hơn nữa, vội vội vàng vàng tiếm quyền của lão phu nhân như thế, lẽ nào người ta cũng để yên cho sao? Không chừng càng bị người ta coi thường, khiến người ta chán ghét, chuyện này đừng nhắc lại nữa!”
Hồng Hạnh là đại a hoàn hầu hạ bên cạnh tiểu thư, bình thường quen hung hăng bá đạo trước cả tiểu thư rồi, tiểu thư cũng rất ít khi nói gì cô ta, nhưng hôm nay lại liên tiếp bị giáo huấn, lòng đã buồn bực từ trước, nghe Phương ma ma nói thế, bèn hừ một tiếng: “Dù sao con nói gì cũng sai cả!” Rồi quay người bỏ ra ngoài.
Phương ma ma nhìn theo con gái giận tới run cả người, khi quay đầu lại nói với Tưởng Nhược Nam, giọng đã nghẹn ngào: “Tiểu thư, ta biết người là nể mặt ma ma này, nên mới đối xử với Hồng Hạnh như tỷ muội của mình, đều tại ta không biết dạy dỗ, nên mới khiến nó trở thành một đứa không biết trời cao đất dày như thế. Tiểu thư, ta thật hổ thẹn với người, hổ thẹn với tướng quân, phu nhân.” Nói xong lại bắt đầu lau nước mắt.
Tưởng Nhược Nam có chút đau đầu, chỉ an ủi vài câu, nhưng mắt lại nhìn theo hướng mà Hồng Hạnh bỏ đi, lòng nghĩ, nếu thật sự phải ở lại đây, nàng phải nghĩ cách để điều trị cái tính cách hiếu thắng xốc nổi đó của Hồng Hạnh, bằng không, để một a hoàn như thế hầu hạ bên mình, người ta sẽ nhìn nàng thế nào? Dềnh dàng mãi cũng mất một khoảng thời gian rồi, Tưởng Nhược Nam trang điểm xong, Phương ma ma lại cẩn thận kiểm tra một lượt, bà nhìn khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng của Tưởng Nhược Nam, cất lời khen: “Thế này nhìn đẹp hơn nhiều, khuôn mặt thanh tú, mắt cũng có thần hơn! Có phải tối qua học theo cách của hỉ nương không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-5.html.]
“Đúng thế.” Tưởng Nhược Nam đang không biết phải giải thích thế nào, Phương ma ma liền đưa ngay đáp án tới cho nàng, thật là thương yêu nàng hết mức mà!
Hai người ra khỏi phòng, Hồng Hạnh đang giận dỗi đứng bên ngoài, thấy họ bèn đi theo, ngoài ra còn mang theo hai a hoàn nữa, Tưởng Nhược Nam nhìn nhìn, nhớ ra tên của họ, cô gái có thân hình vừa phải kia là Hoa Anh, cô gái hơi gầy tên là Liên Kiều.
Cả đoàn người dưới sự dẫn đường của a hoàn Hầu phủ, đi về phía Tùng Hương viện bên mặt Tây. Dọc đường chỉ thấy đình đài lầu các, trên cầu dưới nước, chim hót hoa thơm, cảnh sắc mê người, thật đúng là hết sức phú quý hoa lệ.
Tưởng Nhược Nam thầm tính toán, đúng mười mấy phút đi bộ mới đến được Tùng Hương viện, điều đó cho thấy sự rộng lớn của Hầu phủ. Nghĩ đến cái ổ chuột của mình… Thật không rộng bằng một vũng nước trong Hầu phủ này.
Ở cửa Tùng Hương viện, lại gặp đôi nam nữ tối qua đang đi lại từ một con đường khác.
Hai người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, nữ mặc váy thêu hoa màu hồng phấn, mái tóc dài đen nhánh buộc lửng đằng sau, hai lọn tóc mai thả phía trước, cài trâm vàng, bên tai đeo một đôi hoa kim ngọc bảo châu, nhụy hoa màu vàng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, khiến khuôn mặt nàng ta càng kiều diễm lay động lòng người.
Nam nhân mặc một chiếc áo gấm màu kim thanh, cổ tròn, thắt lưng khảm bạch ngọc, giày đế đen khâu chỉ vàng, một cách ăn vận khiến người ta nhìn mà thấy dễ chịu, kèm theo đó là thân hình cao lớn cùng vẻ thản nhiên trên mặt của hắn, tạo cho người đối diện cảm giác trầm ổn.
Lúc này, nữ nhân kia không biết đang nói chuyện gì vui, quay đầu nhìn nam nhân, cười tươi như một đóa hoa, hai má ửng hồng, vô cùng kiều diễm. Nam nhân nhìn thấy, khuôn mặt thản nhiên để lộ ý cười, giống như ráng mây buổi sáng đón được những ánh mặt trời đầu tiên, lóa mắt người khác.
Hồng Hạnh thấy thế, cúi đầu lẩm bẩm mắng một câu: “Hồ ly tinh!”